“Thật à?” Lục Doanh Châu có vẻ rất bất ngờ, theo bản năng vươn tay ra, sắp chạm vào bụng Tạ Ngộ thì lại rụt trở về.
Trên mặt hắn lần lượt hiện lên một loạt cảm xúc, từ kích động, chờ mong rồi lại hoảng loạn — đúng là biểu hiện tiêu chuẩn của một chàng trai biết mình sắp được làm bố.
“Thật.” Tạ Ngộ ấn tay hắn lên bụng mình, nghiêng người lấy từ ngăn kéo ra ảnh siêu âm màu đưa cho hắn: “Đây là con của chúng ta, hơn ba tháng rồi.”
Lục Doanh Châu nhìn bức ảnh kia, ôn nhu nói: “Trông đẹp hệt như ông xã.”
Tạ Ngộ: “…?”
Đứa bé này còn chưa mọc chân tay, nhìn đâu ra đẹp được?
Có điều Tạ Ngộ cũng không thể nói gì.
Đối phương tuy đang trợn mắt nói dối, nhưng tốt xấu cũng là lời khen.
Cảm nhận thứ bên trong đang đạp mình, Tạ Ngộ nhíu mày, nói: “Anh nghe thử xem, hình như nó đang cử động này.”
Lục Doanh Châu thật cẩn thận áp sát lại gần bụng hắn, sau đó phấn khích nói: “Anh nghe thấy rồi! Anh nghe thấy tiếng thai rồi! Con nghịch ngợm thật.”
Nhìn thấy cảm xúc của đối phương dâng cao, Tạ Ngộ cũng bất giác bị lây theo, miệng mỉm cười.
Ý nghĩ phân vân không biết có nên bỏ đứa bé này đi chợt hiện lên trong đầu cũng tức thì tan thành mây khói.
May mà không bỏ, hắn thầm lấy làm may mắn.
Không biết vì sao, Tạ Ngộ có linh cảm đứa bé này sẽ trở thành mấu chốt hàn gắn hắn và đối phương.
Nếu đã có con, dù tương lai có một ngày Lục Doanh Châu khôi phục ký ức, hẳn là cũng sẽ không rời bỏ hắn đâu nhỉ?
“Đúng rồi…” Lục Doanh Châu ngần ngừ hỏi: “Đứa bé này, ông xã muốn giữ lại không?”
Tạ Ngộ hỏi lại: “Anh có muốn không?”
Lục Doanh Châu gật đầu không hề do dự, nói: “Muốn chứ.”
Tạ Ngộ: “Kể cả anh không muốn, em cũng sẽ sinh nó ra.”
Lục Doanh Châu: “Ừ, không sao cả.
Đây là tử cung của ông xã, ông xã có thể toàn quyền quyết định.”
Tạ Ngộ mặt đen, “Em… không có tử cung.”
Ít nhất là lần trước siêu âm thể hiện rằng hắn không có.
Lục Doanh Châu càng kinh hoàng hơn, lo lắng hỏi: “Thai ngoài tử cung? Thế không phải rất nguy hiểm sao…”
“Dừng, dừng.” Tạ Ngộ ngắt lời hắn, bất đắc dĩ giải thích: “Lần trước bác sĩ Nghiêm nói là, nam giới sinh con đều không có tử cung mà dựa vào phương pháp sinh sản khác.”
“Ồ, ra là thế.” Lục Doanh Châu làm mặt như đang suy tư gì.
Tạ Ngộ dừng lại rồi nói: “Mai em muốn đi khám thai, xác nhận giới tính của thai nhi cùng với số túi thai.
Bác sĩ Nghiêm nói khả năng sẽ có thai đôi, mà tỷ lệ rất thấp.”
“Được, không sao, ngày mai anh đi cùng ông xã.”
Lục Doanh Châu liền lập tức cầm lấy mấy cái gối lót ra sau lưng hắn.
Nhìn đối phương sốt sắng như vậy, Tạ Ngộ lại an ủi: “Không sao, chỉ mang thai thôi mà, em cũng đâu phải búp bê dễ vỡ, anh không cần phải cẩn thận như vậy.”
“Mang thai là chuyện lớn mà.” Lục Doanh Châu nghiêm túc nhìn hắn nói: “Từ hôm nay về sau anh sẽ đối tốt với ông xã, chúng ta lấy nhau đi!”
Người nào đó trong đầu nổi khùng: “Cái quần què dí dẫy!! Lộc Kiến mày câm miệng ngay cho bố!!”
Nhân cách thứ ba không biết phải làm sao.
Hắn cảm giác mình không thích hợp nơi này.
Tạ Ngộ suýt nữa ngu người luôn.
Nói cưới liền cưới?
Lục Doanh Châu sau khi mất trí nhớ cũng quá dễ lừa… à không, dễ dụ.
Nhưng hiển nhiên tạm thời vẫn không thể kết hôn được.
Đi đến cục dân chính sẽ bại lộ sự thật bọn họ đã từng ly hôn.
Đến lúc đó Lục Doanh Châu chắc chắn sẽ hoài nghi, chưa biết chừng còn chịu kích thích rồi đòi ly hôn thêm một lần nữa.
Tạ Ngộ lắc đầu, nói: “Hay là chờ sinh con ra rồi tính.”
Lục Doanh Châu: “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Giọng Tạ Ngộ nghe hơi cứng rắn, “Hiện giờ rất nhiều người đều có con trước lúc kết hôn.
Hơn nữa, chuyện đồng tính nam sinh con mà bại lộ sẽ khiến cho chính phủ nhúng tay vào, trước mắt chúng ta vẫn cứ nên giấu kín đã.”
Lục Doanh Châu cười nói: “Được, vậy anh nghe ông xã.”
–
Để tránh cho loạn, Lục Doanh Châu tạm đặt tên cho nhân cách thứ ba là “Tiểu tam”.
Chuyện nhân cách thứ ba xuất hiện không thể nào giấu được Lộc Kiến.
Có điều hắn cũng chẳng thể hiện gì, vẫn coi hai người họ như không khí như trước.
Lục Doanh Châu thử đào bẫy cho hắn: “Bệnh tình của chúng ta càng ngày càng nghiêm trọng, có nên đi tìm bác sĩ tâm lý trước kia khám không?”
Lộc Kiến liếc mắt lành lạnh nhìn hắn, không nói gì
Có điều ánh mắt ba phần châm chọc ba phần lạnh nhạt bốn phần thờ ơ tựa như đang muốn bảo hắn rằng, anh đùa tôi à?
Phương án trị liệu tinh thần của đa phần bác sĩ đều thiên về nhân cách chính, tuy Lục Doanh Châu đoán được Lộc Kiến đương nhiên sẽ không ngốc tới mức mắc mưu, nhưng hắn vẫn mất mát rất nhiều.
Chủ yếu là vì tên kia có thể điều khiển cơ thể đi lại, ăn cơm, ngủ, chăm sóc Tạ Ngộ, Lục Doanh Châu và Tiểu tam thì chỉ có thể nhìn rồi ước ao sự tự do đó, trong lòng hết sức rầu rĩ.
Chỉ có thể chờ đến khi Lộc Kiến hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Lục Doanh Châu mới tìm được cơ hội cùng Tiểu tam lập mưu thay thế hắn:
“Anh nghe tôi đi, chúng ta làm này… làm kia, đá Lộc Kiến ra khỏi cuộc chơi.
Sau đó một lần nữa trở về phấn đấu sự nghiệp, tôi cần phải tham gia bộ phim điện ảnh của đạo diễn Lý.
Về sau hai tư sáu tôi dùng thân thể, ba năm bảy anh dùng, thế nào?”
Tiểu tam hơi lưỡng lự, “Nhưng mà ngài Tạ đang mang thai mà, chúng ta cứ bỏ mặc ngài ấy và đứa bé như thế thì không hay lắm đâu?”
Lục Doanh Châu căn bản không thích trẻ con, thuận miệng nói: “Có sao đâu, không phải Tạ Ngộ đã nói kể cả tôi không cần thì cũng sẽ đẻ rồi nuôi một mình sao? Đây là lựa chọn của Tạ Ngộ, đâu liên quan gì tới tôi.”
Tiểu tam trợn tròn mắt, “Anh tra thế…”
“Tôi tra á??” Lục Doanh Châu: “Thôi được, anh nói rất đúng.”
Nếu Tạ Ngộ không đưa hắn về nhà, bọn họ sẽ có đứa bé này sao? Hơn nữa là Tạ Ngộ không muốn có thai mà.
Lục Doanh Châu cảm thấy mình không thể vô duyên vô cớ từ bỏ hợp tác với Lý đạo chỉ vì đứa bé này.
Tiểu tam: “Hay là chờ đẻ xong rồi tính?”
Lục Doanh Châu không hề nể nang: “Không được, vậy càng không thể đá Lộc Kiến đi được.
Hắn chắc chắn sẽ sống chết với chúng ta.”
Tiểu tam ngẫm lại cũng thấy phải, liền đồng ý với kế hoạch của Lục Doanh Châu.
Bọn họ lên kế hoạch cho lần hành động đầu tiên vào buổi khám thai ngày mai.
……
Ngày hôm sau, phòng khám Nghiêm thị.
Tạ Ngộ không đi làm, sáng sớm đã cùng Lục Doanh Châu tới đây khám thai siêu âm.
Bình thường, ngoài 40 ngày là đã có thể xác định số thai, cùng chính là cái được gọi là thai đôi thai ba.
Nhưng Nghiêm An nói nam giới không có tử cung, cho nên phải chờ ngoài ba tháng mới có thể thông qua hình dạng phôi thai để xác định.
Đêm qua nghe Tạ Ngộ nói sẽ quyết định sinh con, Nghiêm An đã kích động cho người gửi máy móc siêu âm mới nhất từ nước ngoài về qua đường hàng không, để siêu âm đa chiều cho thai nhi.
“Tít tít.”
Máy móc vận hành.
Tạ Ngộ đứng phía trước, đứng chưa lâu đã thấy mệt.
Có thể là vì mang thai, thể lực của hắn tụt thấp, lại còn rất dễ mệt mỏi
Hắn lau mồ hôi trên trán, quay sang nhìn người đang nôn nóng chờ ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.
Nghiêm An ấn mấy cái nút, nói: “Xong rồi sếp Tạ, ngài có thể đi ra ngoài rồi.”
“Cảm ơn.”
Tạ Ngộ đi lướt qua người hắn, Nghiêm An ngỡ ngàng.
Mấy năm nay mình khám cho đối phương không biết bao nhiêu là lần, đây mới là lần đầu tiên Tạ Ngộ chủ động mở miệng cảm ơn hắn…
Chẳng lẽ mang thai có thể thay đổi một người?
Cánh cửa dày nặng nề của phòng siêu âm chầm chậm mở ra.
Tạ Ngộ bước nhanh ra ngoài, nhìn xung quanh mấy cái, lại không thấy bóng người quen thuộc trong hành lang.
“Người vừa nãy đứng đây đâu rồi?” Hắn hỏi hộ sĩ cạnh đó.
Hộ sĩ chỉ về hướng WC, nói: “Tôi mới thấy chồng ngài đi phòng vệ sinh……”
Tạ Ngộ thở phào nhẹ nhõm, rồi nói một câu “Cảm ơn”.
–
Một phút trước.
Lục Doanh Châu dưới sự trợ giúp của Tiểu tam thành công đoạt lại quyền kiểm soát thân thể.
Hắn lập tức tông cửa bỏ chạy, vừa chạy vừa rút điện thoại ra muốn gọi cho quản lý Phương Trác…
Nhưng mới vừa bấm được ba số 131, trước mắt Lục Doanh Châu đã tối sầm, thầm nói thôi rồi.
Sau đó mất đi ý thức.
Giây tiếp theo, hắn nhàn nhã mà đứng lên, ung dung phủi tro bụi trên quần áo xuống, quay trở về.
Đến cửa phòng siêu âm, không chờ cho đối phương đặt câu hỏi hắn đã giải thích trước: “Anh đi vệ sinh.”
“Ừm không sao.” Tạ Ngộ mỉm cười, nắm chặt lấy tay hắn, ngoài mặt vẫn như không xảy ra chuyện gì, còn trêu: “Lần sau nhớ phải nói với em trước, đừng để bị lạc.”
Hắn gật đầu: “Anh biết rồi ông xã.”
Chưa mất vài phút kết quả đã ra.
Nghiêm An bước vội vàng, mặt mày nghiêm túc gọi bọn họ tới nói: “Giờ có một chuyện rất nghiêm túc, tốt nhất hai người nên chuẩn bị tâm lý trước.”
Tạ Ngộ: “Đứa bé không còn nữa?”
Lục Doanh Châu: “Thai ngoài tử cung?”
Hai người gần như cùng lúc nói ra, sắc mặt cũng hoảng loạn hệt nhau.
Nghiêm An lắc đầu, khụ một cái rồi nói: “Chúc mừng hai người, giới tính của thai nhi đều là nam.”
Tạ Ngộ và Lục Doanh Châu lại gần như cùng lúc thở phào nhẹ nhõm.
Cô hộ sĩ bên cạnh lại dỏng tai nghe.
Trước kia, không ít phu nhân nhà giàu đều sẽ đến đây khám thai, cô hiểu mọi khi nếu bác sĩ Nghiêm đã dùng đến chữ “đều”, cơ bản đều có nghĩa là không chỉ có một thai.
Tạ Ngộ lại hỏi: “Việc này sao cần phải nghiêm túc thế? Nghiêm An, anh đừng có úp mở nữa.”
Nghiêm An lấy hình siêu âm mới vừa ra, đẩy mắt kính nói: “Nhưng mà là thai ba, ba bé trai.
Hai người đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?”
“……”
Giờ Tạ Ngộ quá kinh hoàng.
Sinh ba?? Sao lại thế được? Bụng hắn là peashooter hả? Bắn một phát rồi một phát lại một phát?
Tạ Ngộ nghĩ tới sinh ra một đứa bé, cho dù phải nhường bớt một chút sức chú ý của Lục Doanh Châu, hắn cũng sẽ bóp mũi chịu.
Nhưng giờ lại là… ba đứa! Thế giới hai người của bọn họ xem chừng có thể đặt đấu chấm hết luôn tại đây.
Lục Doanh Châu cũng rất kinh ngạc, nhưng có lẽ là vì không biết nên nói gì, cuối cùng miễn cưỡng rặn ra được một câu nói với Tạ Ngộ: “Ông xã thật là lợi hại.”
Tạ Ngộ: “…”
Hắn không biết mình có nên chửi tục không.
Nghiêm An cười nói: “Lục tiên sinh, nói chính xác thì đây là công lao của ngài.
Khoa học cho thấy số lượng bào thai liên quan trực tiếp đến chất lượng trung tình của nam giới.”
Lục Doanh Châu làm mặt ngộ ra: “Ồ, ra là thế à.”
Làm Tạ Ngộ có ảo giác như đấm phải bông.
“Vậy ông xã còn muốn sinh nữa không? Bất kể ông xã có quyết định thế nào anh cũng sẽ ủng hộ ông xã.” Lục Doanh Châu kéo hắn vào một góc, nhỏ giọng hỏi.
Sinh ba đúng là hơi nhiều thật.
Tạ Ngộ cắn nhẹ môi, “Sinh!”
Đằng nào cũng có rồi.
Lục Doanh Châu liền cùng hắn làm thêm một vài kiểm tra sức khỏe, cuối cùng Nghiêm An nói mỗi tuần cần phải tới khám thai hai lần.
“Sản phu sinh ba rất dễ gặp vấn đề khó sinh, trong khoảng thời gian này sếp Tạ nhớ phải chú ý ăn uống…” Hắn dặn dò một vài điều cần chú ý.
“Còn phải cảnh giác bảo mật khỏi cánh báo chí nữa, hiện giờ chuyện nam giới sinh con vốn đã rất kinh động cả nước, nếu là sinh ba, chỉ sợ đám phóng viên kia sẽ phát điên lên mất.”
Không chỉ mình Nghiêm An, mà mọi người tại đây bao gồm cả các nữ hộ sĩ đều có thể tưởng tượng được hậu quả khi chuyện này bị công bố.
Đến ngay cả Tạ Ngộ cũng không nhịn được rùng mình.
# Ảnh đế đỉnh lưu làm chồng cũ tổng tài chửa thai ba…#
Chỉ mới nghĩ tới thôi hộ sĩ đã cảm thấy tiêu đề này quá kích thích, không biết sẽ khơi lên dây thần kinh bát quái của bao nhiêu người trong nước, thậm chí là trên thế giới.
–
Kể từ hôm đó, thân phận của Tạ Ngộ đã biến thành ông bầu.
Lục Doanh Châu ở nhà chăm hắn, mỗi giây mỗi phút đều đóng vai một người chồng hoàn hảo.
Có ngày, nửa đêm Tạ Ngộ bỗng nhiên rất muốn ăn kem.
Hơn nữa còn là thèm thuồng tới mức không nhịn nổi.
Người mang thai đôi khi sẽ có chấp niệm điên cuồng này với đồ ăn, không ăn được sẽ không từ bỏ.
Tạ Ngộ dĩ nhiên biết rằng Lục Doanh Châu không thể nào cho mình ăn kem được, vì mấy đứa bé, đối phương chăm sóc mình đã gần tới mức nghiêm luật.
Kiêng đồ cay kỵ đồ lạnh, không thể làm việc trước máy tính quá một tiếng mỗi ngày (có phóng xạ ), tốt nhất là ngày nào cũng nghe nhạc thai giáo đi ngủ vân vây mây mây…
Cuộc sống như vậy kéo dài một hai ngày còn được, nhưng quá bốn ngày, mặt Tạ Ngộ đã sắp bay màu.
Hắn không thể nào tưởng tượng nổi mình còn phải duy trì năm sáu tháng.
Vì thế nhân lúc Lục Doanh Châu ngủ, Tạ Ngộ lén lần mò xuống phòng bếp, mở tủ lạnh.
Nhưng hắn sắp sửa đảo tung cả tủ lạnh mà vẫn không tìm ra được bất cứ thứ gì đông lạnh ăn được.
Tạ Ngộ u uất đóng cửa lại, vừa quay đầu lại đã thấy một bóng người sâu kín đứng phía sau mình, thiếu chút nữa sợ nhảy dựng: “Anh, anh, anh đứng ở đây làm gì?”
Lục Doanh Châu nhìn hắn, hỏi: “Ông xã làm gì đấy?”
Phòng bếp không bật đèn.
Ánh sáng mỏng manh chiếu từ tủ lạnh cũng không đủ để Tạ Ngộ thấy rõ biểu cảm trên mặt đối phương.
Hắn bỗng chột dạ không rõ nguyên do, lùi về phía sau nửa bước nói: “Em tự dưng hơi đói, muốn mở tủ lạnh xem có gì ăn.”
Lục Doanh Châu cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của hắn, mà chỉ đến gần choàng áo khoác lên người hắn, dịu giọng nói: “Ông xã muốn ăn gì anh gọi bếp Ninh dậy nấu cho ông xã.”
“Không có gì không có gì, đừng làm phiền người ta muộn như vậy, giờ em không đói nữa.” Tạ Ngộ căng thẳng, vòng qua Lục Doanh Châu đi lên cầu thang, suýt chút nữa bước hụt.
Lục Doanh Châu không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng Tạ Ngộ, đỡ lấy hắn nói: “Bước đi cẩn thận một chút.”
Như có mũi dao chĩa vào lưng, Tạ Ngộ bỗng nhiên sởn gai ốc cả người.
Hắn cũng không biết vì sao… kể từ lúc mình mang thai, Lục Doanh Châu dần dần trở nên cường thế hơn.
Mấy năm trước là hắn bắt nạt Lục Doanh Châu.
Nhưng giờ đây vật đổi sao giờ, hắn đường đường là sếp tổng giàu số một số hai lại có mang