Thật ra trước khi đi Lục Doanh Châu đã trải qua một cuộc đấu tranh tâm lí khá phức tạp.
Mặc dù hắn luôn miệng đòi theo đuổi tự do, nhưng trên thực tế hắn không thể bỏ mặc một thai phụ bảy tháng được.
Sau khi ra cửa Lục Doanh Châu lén lút liên hệ quản gia cùng người hầu kêu họ trở về.
Nhân cách thứ ba: “Sự nghiệp quan trọng với anh thế à? Rõ ràng anh đã kiếm được nhiều tiền, cũng đã có địa vị rất cao rồi mà.”
Hắn tựa hồ không có dã tâm gì, nên không thể lý giải hành vi của Lục Doanh Châu.
Mặt hồ lấp lánh.
Biệt thự chìm trong màn đêm có vẻ hơi quỷ dị u ám.
Lục Doanh Châu cũng không quay đầu lại mà bước ra chỗ này: “Giờ tôi phải đi tìm người đại diện trước.
Tôi mất tích lâu như vậy, người ở phòng làm việc chắc sắp điên hết rồi.
Hơn nữa phim của đạo diễn Lí sắp bấm máy, tôi đã hứa sẽ tham gia.”
Nếu xem Tạ Ngộ là người đứng sau cánh gà âm thầm ủng hộ Lộc Kiến, thì Lý Thuật như ông bầu trân trọng Lộc Kiến.
Ngay sau khi ra mắt, Lộc Kiến đã giành được giải thưởng điện ảnh đầu tiên của mình khi đóng vai chính trong một bộ phim lãng mạn của Lí Thuật.
Cũng lập kỷ lục là ảnh đế trẻ tuổi nhất làng giải trí và thoát khỏi cái mác thần tượng.
Lý Thuật có ân với hắn, Lục Doanh Châu về tình về lý đều không dám thất hứa với ông.
Bằng không hắn khác gì bị con cu làm mù con mắt?
Ngoại ô khó đón xe.
Lục Doanh Châu gọi xe công nghệ, đứng chờ trên lề đường.
Lộc Kiến tạm thời biến mất khỏi cơ thể hắn.
Nhân cách thứ ba lại thành bà tám, hắn kháy: “Con người thật kỳ quái.
Anh rõ ràng là một kẻ máu lạnh ích kỉ vô tình, linh hồn lại cắt ra một phần biến thành Lộc Kiến yêu đương mù quáng.”
Lục Doanh Châu: “Tôi cũng thấy lạ đấy, một người đầy lòng cầu tiến như tôi sao lại có một nhân cách lười nhác phế vật như anh.”
“Tôi phế á?”
Nhân cách thứ ba cho dù bị người một nhà công kích cũng không hề tức giận.
Hắn không nóng tính giống Lộc Kiến, giọng điệu thậm chí còn rất ôn hòa: “Chỉ là tôi tử tế và có trách nhiệm thôi, tôi sẽ không bỏ rơi gia đình vì công việc.”
Lục Doanh Châu: “…”
Cuộc trò chuyện đã kết thúc!
Chờ xe taxi vừa đến, hắn liền dùng sức mở cửa xe ngồi vào.
Thấy ánh mắt khác thường của tài xế, Lục Doanh Châu cũng không thèm để ý.
Hắn đeo khẩu trang và kính râm, cho dù mẹ ruột sống dậy cũng nhận không ra.
Có lẽ do cách ăn mặc, cộng với việc gọi xe ở vùng đồng không mông quạnh vào nửa đêm trông khá đáng ngờ.
Chắc vì hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện.
Lục Doanh Châu dựa vào ghế, không bao lâu sau đã thiếp đi.
Quốc lộ bằng phẳng, tốc độ xe rất nhanh.
Phong cảnh ngoài cửa sổ không ngừng lùi xa.
Lục Doanh Châu mơ một giấc mơ về ngày xưa.
Thân xe khẽ tròng trành, như thể kéo hắn vào một thế giới khác…
Tuổi 18 gần như bị lãng quên, có trời xanh mây trắng, đường đua nhựa, bọn họ mồ hôi nhễ nhại chạy trong bộ đồng phục học sinh.
Đối với những đứa trẻ nhà nghèo, hạt giống dục vọng được gieo từ rất sớm.
Cho dù Lục Doanh Châu sinh ra ở Tạ gia, từ nhỏ không thiếu ăn mặc, lại học cùng ngôi trường quý tộc danh giá với hai vị thiếu gia, nhiều người đều hiểu lầm hắn xuất thân danh môn, nhưng sự khác biệt giai cấp đôi khi lại nhắc nhở hắn một cách rõ ràng —— mày chỉ là con của người hầu thôi.
Hồi nhỏ Lục Doanh Châu không hiểu chuyện.
Hắn cùng các thiếu gia Tạ gia đánh bạn trong trường, làm mưa làm gió, được mời vào phòng hiệu trưởng.
Mẹ Tạ cùng mẹ của hắn cùng đi tới trường học.
Một vị quần áo thanh lịch, khí chất thần thái lộ ra vẻ sang trọng.
Hiệu trưởng nở nụ cười ân cần, tự mình rót trà cho bà.
Một vị khác sống lưng hơi cong, khúm núm xin lỗi giáo viên.
Cho dù có tắm rửa sạch sẽ cỡ nào, trên người bà vẫn vương mùi khói dầu vì phải rúc trong bếp quanh năm suốt tháng.
Cũng chính vào thời khắc đó, Lục Doanh Châu bỗng nhiên tỉnh táo nhận ra ——
Hắn cùng các thiếu gia Tạ gia, mặc dù sống chung một chỗ, nhưng thực tế không phải người của một thế giới.
Sự khác biệt giữa người với người, đôi khi thật tàn nhẫn, chân thực, đẫm máu.
…
Lúc đầu, Lục Doanh Châu rất ghét Tạ Ngộ.
Cũng không phải vì lời đồn nhảm bên ngoài, mà vì Tạ Ngộ lén đổ thức ăn của mẹ hắn nấu.
Mẹ hắn là người hầu của Tạ gia, đã làm việc ở đây hơn hai mươi năm.
Lục Doanh Châu cảm thấy mẹ mình ngày nào cũng rất vất vả, phục vụ cả gia đình họ, còn phải bị tên thiếu gia mới tới Tạ Ngộ ghét bỏ… Hắn thường xuyên hận mình vô dụng.
Dường như nhận thấy được sự lạnh lùng xa cách của hắn, thái độ của Tạ Ngộ cũng trở nên kỳ quái.
Có lúc họ đã là đối thủ.
Nhìn nhau lại chướng mắt, sống dưới một mái nhà, học chung một lớp, mà số lần tương tác suốt mấy tháng qua chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cho đến một ngày, mẹ Tạ bất ngờ quan tâm:
“Điểm của Tiểu Ngộ tệ quá, thành tích lần này lại đứng nhất trường từ dưới đếm lên.
Tiểu Lục, mẹ cháu bảo cháo học giỏi lắm, lần này cháu đứng hạng mấy vậy?”
Lục Doanh Châu nói: “Hạng nhất toàn trường ạ.”
Kế đó mẹ Tạ đã để hắn dạy kèm cho Tạ Ngộ.
Số tiền mà bà trả là một khoản tiền lớn với một học sinh cấp ba, khiến Lục Doanh Châu không tài nào từ chối nổi.
Cho dù hắn và Tạ Ngộ rất ngứa mắt nhau.
Đây cũng là bước ngoặt trong mối quan hệ của họ.
Dần dần, Lục Doanh Châu mới phát hiện Tạ Ngộ chân thật khác với những gì hắn nghĩ.
Ví như Tạ Ngộ đổ đồ ăn, thật ra là vì hắn bị dị ứng.
Hắn dị ứng với măng, nấm, rau cần, thịt bò, mà khi ấy bữa tối ở Tạ gia đều nấu những món này.
Hắn chưa từng ăn cơm chung với người ở Tạ gia, mẹ Tạ bèn nhờ người hầu đem bữa tối lên phòng hắn.
Hắn không dám nói gì, cố nhịn đói, lặng lẽ đổ hết thức ăn đi.
Ví dụ Tạ Ngộ, một người nhìn như u ám kiệm lời, cáu kỉnh, ghét loài người, thực ra thích hắn.
Lục Doanh Châu thấy thiếu niên thon gầy muốn đưa nước suối cho hắn, lại vì các bạn nữ nhao nhao vây quanh hắn mà vội xoay lưng rời đi.
Lục Doanh Châu trông thấy thiếu niên giơ máy ảnh quên tắt đèn flash, giả bộ chụp phong cảnh nhưng thật ra là chụp trộm hắn.
Còn có trang cuối cùng trong cuốn tập Tạ Ngộ nộp, bị tẩy rất sạch sẽ, song dưới ánh sáng vẫn có thể thấy rõ dấu vết tên hắn hằn in trên trang giấy.
…
Không biết đi bao lâu, tài xế nói: “Anh ơi, đến nơi rồi ạ.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Lục Doanh Châu ngáp một cái, đứng dậy mở cửa xe ra đi ra ngoài.
Gió đêm thu lạnh buốt, khiến hắn tỉnh táo hẳn ra.
Những kí ức bị cố ý quên đi cũng tràn vào trong óc giống như thủy triều, Lục Doanh Châu bỗng chốc sợ sệt.
Hắn cho rằng thời cấp ba mình ghét Tạ Ngộ.
Nhưng vì sao, mỗi một cảnh trong mơ đều có Tạ Ngộ?
–
Chỗ cần đến là một biệt thự nằm ở trung tâm thành phố..
Ngoài cổng có treo một tấm bảng hiệu gỗ: phòng khám