Khi Lục Doanh Châu đến nhà Lệ Vũ Chân, tiệc thôi nôi mới bắt đầu.
Có lẽ vì đều từng là minh tinh, thêm vào lần này cô cũng mời nhiều người bạn trong giới, tiệc được cử hành tại nhà riêng, có thể bảo đảm được riêng tư.
Lệ Vũ Chân lấy được một người chồng rất tốt, tuy người chồng kia già hơn cô cả giáp, còn hói đầu, nhưng là tỷ phú số một Singapore.
Ngoài cửa tới lui, đậu không ít siêu xe.
Lục Doanh Châu đóng cửa xe lại, ngước mắt lên.
Ánh đèn lung linh, yến tiệc linh đình.
Căn biệt thự cao cấp có bãi cỏ hơn mười mẫu này cũng chẳng hề thua kém biệt thự ven hồ chút nào.
Sau khi ghi tên, bỏ phong bì quà mừng ở cửa, Lục Doanh Châu đi nhanh vào bên trong.
Trên đường gặp không ít người cùng ngành, không tránh được phải dừng lại giao lưu vài câu.
Cả chiều đều phải quay, Lục Doanh Châu vẫn chưa ăn cơm tối.
Hắn vốn muốn giải quyết nhanh gọn, đi vào ăn ít buffet.
Nhưng đúng lúc này một vị đạo diễn nổi tiếng trong giới lại tới lải nhải: “Lộc Kiến à, hay là bộ tiếp theo cậu suy nghĩ hợp tác với tôi xem…”
Lục Doanh Châu giữ nụ cười mỉm lễ độ hàn huyên với đối phương một lúc.
Đạo diễn: “Nghe nói bộ phim tiếp theo cậu đính vai người cha đúng không? Tôi thấy giờ cậu còn trẻ lắm, không cần thiết phải quay như vậy…”
Phía sau bỗng nhiên vang đến giọng nói trêu chọc của Lệ Vũ Chân: “Đạo diễn Lưu, không phải đã giao hẹn hôm nay không nói chuyện công việc rồi sao?”
Mặt đạo diễn hơi xấu hổ.
Người phụ nữ mặc váy đuôi cá dừng lại bên người Lục Doanh Châu, cười dịu dàng nói: “Vị này chính là “cha sứ” tôi mời đến cho bé nhà, giờ ngại quá, không tiếp được đạo diễn.”
Đạo diễn liếc nhìn Lục Doanh Châu đầy lưu luyến, “Ừ, hai người cứ bận trước đi.”
Vòng qua đạo diễn, hai người đi vào bên trong.
Lệ Vũ Chân giận dỗi nói: “Cậu đúng là được chào đón.”
Lục Doanh Châu nói qua loa: “Hiện tại trong giới đều như vậy mà, chị quay lại đóng phim cũng sẽ thế thôi.”
Lệ Vũ Chân: “Thôi, chị nào được may mắn như cậu.
Giờ chị muốn dành nhiều tâm huyết cho con cái hơn.”
Tuy Lệ Vũ Chân thực sự nghĩ tới về lại nghề, nhưng cô đã là mẹ hai con, lực bất tòng tâm.
Lục Doanh Châu: “Ừm, em cũng định như vậy.”
Đi vào phòng trong, bọn họ đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc chói tai.
“Phu nhân, bé vẫn khóc riết không ngừng…” Bảo mẫu xấu hổ cười với bọn họ.
Lệ Vũ Chân lập tức tiến tới đỡ lấy con, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành.
Có lẽ là cảm nhận được hơi thở ấm áp thân thuộc từ người mẹ, đứa bé cuối cùng cũng ngừng khóc.
Hai đứa bé cô sinh đều là con gái.
Lục Doanh Châu cúi đầu quan sát em bé vẫn chưa hoàn toàn lặn hết màu ửng đỏ trên mặt.
Làn da đỏ hỏn, cái mũi nhăn nhó, trông hơi giống quái vật con.
Hắn duỗi tay muốn chạm vào em bé, còn chưa chạm đến đã rụt về.
Lệ Vũ Chân bị chọc cười, cứ thế nhét luôn đứa bé vào lòng hắn nói: “Nó đâu phải búp bê sứ, cậu muốn bế thì cứ bế đi.”
Lục Doanh Châu: “Em sợ cháu sẽ khóc.”
Động tác của hắn hơi ngượng nghịu, trong lòng nảy ra một cảm giác rất kỳ diệu.
Bé gái nhìn hắn, thế mà lại nhoẻn miệng bật cười.
Bảo mẫu ở bên cạnh kinh ngạc nhìn cảnh đó.
Phải biết là… bé con của phu nhân luôn không thích bị người lạ đụng vào.
Lệ Vũ Chân cười bất đắc dĩ, “Cậu xem, không phải nó không khóc à?”
Không hổ là con mình, mới sinh chưa được bao lâu đã mê giai rồi.
Lục Doanh Châu bắt đầu tưởng tượng đứa bé của mình với Tạ Ngộ trông sẽ như thế nào.
“Đúng rồi, vừa rồi cậu định gì cơ? Chẳng lẽ muốn chăm sóc con cái toàn thời gian như tôi…” Lệ Vũ Chân vốn cứ tưởng Lục Doanh Châu nói đùa, nhưng không hiểu sao nghĩ tới tin tức hắn đi học chăm trẻ, bỗng nhiên không nói ra nửa câu sau.
“Chẳng, chẳng lẽ cậu!” Cô trợn tròn mắt.
Lục Doanh Châu nói: “Ừ, đúng là thế.”
Lệ Vũ Chân: “……”
Khiếp sợ nguyên năm.
“Kia mà cậu thích phụ nữ từ bao giờ thế?” Cô hơi bực.
Nhân cách thứ ba: “Nhìn đi, ai cũng biết anh không phải trai thẳng, mỗi mình anh không biết.”
Lục Doanh Châu: “……”
Hắn giải thích: “Không phải phụ nữ, là của chồng cũ tôi.”
Lệ Vũ Chân càng hoảng sợ hơn.
Cho nên hai người bọn họ lại một lần nữa tái hợp?
Lục Doanh Châu lấy điện thoại ra xem mới phát hiện có vài tin nhắn chưa đọc.
Mười phút trước.
Tạ Ngộ: [ Anh đang làm gì thế ]
Lục Doanh Châu gõ trả lời: [ tham dự tiệc đầy tháng con người bạn.
]
Lúc gửi tin nhắn đi, Lục Doanh Châu đã chuẩn bị đối phương sẽ hỏi người bạn này là ai.
Dù sao trước giờ Tạ Ngộ luôn như vậy.
Dục vọng khống chế khổng lồ, nói quá thì chuột dưới tầng nhà hắn đẻ bao nhiêu con cũng muốn biết.
Tạ Ngộ: [ ồ, vậy anh về nhà sớm nhé, đừng uống rượu ]
Lục Doanh Châu ngây ra.
……
Biệt thự ven hồ.
Tạ Ngộ mới vừa tham gia một cuộc họp xuyên biên giới giờ đang ngồi giận dỗi.
Thư ký Vương đứng bên cạnh rùng mình, lẳng lặng choàng thêm áo khoác.
Nửa tiếng trước, Tạ Ngộ nhìn thấy có người quen trong giới đăng ảnh chụp ở tiệc đầy tháng con gái Lệ Vũ Chân, trong đó có bóng dáng Lục Doanh Châu.
Hồi Lục Doanh Châu và Lệ Vũ Chân quay bộ phim tình chị em kia, vì mấy cảnh tình cảm đóng quá đạt, tin đồn yêu đương nổi rầm trời.
Trước kia rất nhiều lần bọn họ cãi nhau đều là vì Lệ Vũ Chân.
Tạ Ngộ còn từng cho rằng Lục Doanh Châu có thiện cảm với Lệ Vũ Chân.
Hiện giờ lại càng rõ ràng chuyện này hơn — người chẳng bao giờ dự tiệc tùng gì lại đến tham dự tiệc đầy tháng con người kia.
Hiển nhiên Lục Doanh Châu vẫn chưa quên Lệ.
Tạ Ngộ xoay cây bút máy trong tay, nghĩ thầm về sau mình không chỉ phải đề phòng nam, mà còn càng phải đề phòng phụ nữ.
Tất cả lại quay về với vòng lặp trước kia.
Tạ Ngộ ngước mắt, nhìn về phía thư ký Vương hỏi: “Cậu đã xem 《 Sổ tay nuôi dưỡng phi công định mệnh 》chưa?”
Thư ký Vương gật đầu.
Bộ phim này là một hiện tượng bốn năm trước, hắn đã xem với bạn gái cũ.
Tạ Ngộ lại hỏi: “Vậy cậu cảm thấy Lục Doanh Châu có thích Lệ