Ngày hôm đó trở về Lục Doanh Châu uống liền vài túi sữa.
Đang uống, hắn bỗng nhiên cảm thấy không ổn lắm.
Đầu váng, trước mắt như thể hiện lên sao nhỏ xoay tròn.
“Mình bị làm sao thế này…” Hắn ôm lấy đầu, quỳ gục xuống đất.
Nhân cách thứ ba: “Anh bị say sữa à? Uống sữa cũng uống vừa phải thôi chứ.”
Say sữa?
Lục Doanh Châu nhíu mày, giơ tay chạm lên mặt mình, quả nhiên nóng bỏng.
“Không thể nào, rượu tôi còn không say mà.” Tửu lượng của hắn rất tốt.
Nhân cách thứ ba: “Có vài người không say rượu, nhưng lại say sữa.”
Lục Doanh Châu vẫn còn có thể giữ lại lý trí.
Hắn gắng gượng ngồi dậy, vừa ngồi lên sô pha, bỗng nhiên thấy đằng trước xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
“Lộc Kiến?” Lục Doanh Châu dụi mắt, suýt nữa cứ ngỡ mình thấy ảo giác.
Người kia xoay người lại.
Gương mặt kia như được khắc ra cùng một khuôn với mình.
Chỉ là, hắn mặc âu phục màu đỏ rượu như mới tham dự buổi tiệc thượng lưu nào trở về.
“Đúng, là tôi.” Lộc Kiến câu môi cười.
Lục Doanh Châu nghiến chặt răng, tiến tới đè hắn vào tường, dữ dằn chất vấn:
“Tên khốn! Bao giờ anh mới biến mất khỏi thế giới của tôi?!”
Lộc Kiến nhìn hắn, giọng điệu thong thả: “Vậy cần phải xem biểu hiện của anh.”
“Biểu hiện của tôi? Anh bị điên rồi.” Lục Doanh Châu cứ thế vung cú đấm tới.
Đùng — tiếng đấm trầm đục.
Hắn đấm phải mặt tường cứng đơ lạnh lẽo.
Mắt Lục Doanh Châu hiện lên kinh ngạc.
Lần trước, hắn nhớ rõ ràng Lộc Kiến bị mình đấm trúng mà.
Lộc Kiến cười, nụ cười mang theo độc địa, hứng thú:
“Anh vẫn là như vậy, không có bất cứ tiến bộ gì hết.”
Đúng rồi, uống thuốc.
Lục Doanh Châu lảo đảo đi vào phòng vệ sinh, mở tủ âm tường lấy một lọ thuốc ra.
Tay hắn run rẩy đổ một đống thuốc màu trắng ra.
Thấy bóng người kia cũng đi vào theo, hắn bất chấp lý trí, ngửa đầu cho cả đống thuốc đó vào miệng.
Lộc Kiến nói nhỏ vào tai hắn: “Uống nhiều như vậy, anh sẽ chết……”
“Cút đi!” Lục Doanh Châu lạnh lùng nói: “Mau cút đi.
Tôi sẽ không để anh làm tôi và Tạ Ngộ bị thương.”
Không hề nghi ngờ, Lộc Kiến là một tên điên.
Giống như lời Thiện Lệ nói, đối phương là phần táo bạo, biến thái bị đè nén trong tinh thần hắn.
Mấy thứ này chắc chắn không tốt.
“Tôi có tổn thương hai người đâu.” Lộc Kiến bật cười ha ha, “Người tổn thương Tạ Ngộ từ đầu đến cuối chính là anh chứ.”
Lục Doanh Châu trừng mắt, vỗ mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo.
“Đều là giả……”
“Tất cả đều chỉ là ảo giác…”
“Bàn Nhược Ba La Mật Đa Tâm Kinh, khi Bồ-tát Quán Tự Tại hành sâu Bát-nhã Ba-la-mật-đa, Ngài soi thấy năm uẩn đều không, liền qua hết thảy khổ ách…”
Không biết là thứ gì có tác dụng, bóng người trước mắt hắn bắt đầu đung đưa rồi biến mất.
Loáng thoáng, Lục Doanh Châu nghe thấy đối phương nói: “Tôi có thể biến mất, nhưng mà anh phải đáp ứng điều kiện của tôi.”
“Cái gì?” Hắn cảnh giác.
Lộc Kiến: “Cho tới tận lúc chết, anh phải đối tốt với Tạ Ngộ.”
Lục Doanh Châu nghĩ thầm chuyện này quá đơn giản.
“Không cần anh nói, tôi vốn dĩ đã định làm vậy.”
Ánh đèn trên đỉnh đầu lập loè.
Lục Doanh Châu phục hồi tinh thần, mới phát hiện mình đang ngồi trên sàn gạch lạnh băng của phòng vệ sinh.
Trên mặt đất rơi vãi mấy viên thuốc trắng.
Hắn chống tay lên nắp bồn cầu đứng dậy, nhìn mình trong gương.
Tóc rối tung, hai má ửng đỏ.
Lục Doanh Châu lại cúi đầu.
Vết đỏ trên nắm tay vẫn rõ ràng, chạm vào một chút sẽ nhói đau.
“Tiểu tam anh ở đâu?” Hắn lẩm bẩm.
Phòng tắm trống rỗng, không ai đáp lại.
Giống như chuyện vừa rồi hắn trải qua chỉ là một giấc mộng hư vô mờ mịt.
–
Kể từ ngày đó về sau, Lộc Kiến quả thực không hề xuất hiện nữa.
Nhân cách thứ ba thì vẫn còn thường xuyên xuất hiện đùa cợt tấu hài với Lục Doanh Châu
Nhưng vì Tiểu tam không có ý xấu, không tạo thành thương tổn tới cuộc sống của hắn, nên Lục Doanh Châu cũng mặc kệ.
Hắn lại đi khám tâm lý một lần nữa.
Thiện Lệ đánh giá là: “Bệnh của anh khỏi rồi, nhưng không khỏi hoàn toàn.”
Nói ngắn gọn thì trước mắt hắn không cần lo lắng về Lộc Kiến .
Hơn nữa Lục Doanh Châu còn phát hiện, chỉ cần mình đối xử với Tạ Ngộ càng tốt, sức mạnh của hai nhân cách khác sẽ bị suy yếu theo đó.
Chẳng phải chỉ cần đối tốt với bạn trai thôi sao?
Lục Doanh Châu nghĩ bụng, hắn cũng giỏi chứ.
Thế nên kể từ hôm đó, mỗi ngày sau giờ làm, hắn đều sẽ ngồi xe một tiếng rưỡi đi tới nhà Tạ Ngộ.
Hắn về khá muộn, Tạ Ngộ bình thường đều đã ăn tối rồi.
Bọn họ sẽ nắm tay dạo bước chung quanh, ngắm trăng thưởng nguyệt.
Có điều Lục Doanh Châu biết, đời sống như vậy sẽ kéo dài không lâu.
Thêm mấy ngày nữa, hắn sẽ phải cùng đoàn làm phim 《 Kình Đảo 》 đến đảo Ninh Sơn quay những cảnh còn lại.
……
Tái hợp sau hai năm chia xa, Tạ Ngộ lần đầu tiên trải nghiệm tình yêu của người bình thường.
Trước kia khi bọn họ ở bên nhau, hầu hết thời gian đều trôi qua trên giường.
Hắn thích đòi lấy, xâm chiếm.
Làm thân thể Lục Doanh Châu hoàn toàn thuộc về mình, đánh dấu lên thân thể hắn.
Tạ Ngộ sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.
Nhưng bây giờ, bọn họ gần như không làm tình nữa.
Mỗi ngày đều chỉ nắm tay, hôn môi, lòng Tạ Ngộ lại đầy ắp cảm giác an toàn xưa nay chưa từng có.
Lục Doanh Châu sẽ thường làm đồ ăn khuya cho hắn, nấu cháo hải sản hắn thích.
Ban đêm, bọn họ sẽ cùng nhau nghe nhạc thai giáo, Lục Doanh Châu sẽ ôm lấy hắn từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ về hắn, ru hắn đi vào giấc ngủ.
Nếu có thể, Tạ Ngộ hận không thể dừng thời gian tại thời khắc này.
Tối hôm nay, Lục Doanh Châu đang ôm hắn, đột nhiên hỏi: “Khoảng thời gian gần đây em có thấy anh kỳ lạ lắm không?”
Tạ Ngộ: “Hả? Không thấy.”
Nếu Lục Doanh Châu tốt như vậy có thể xem như kỳ lạ, vậy hắn thà đối phương cứ mãi kỳ lạ như vậy.
“Không phải……” Lục Doanh Châu nghĩ cách dùng từ, nói: “Ý của anh là có bao giờ em thấy anh rất phân liệt không? Thi thoảng giống vài người khác nhau.”
Tạ Ngộ: “Không có.”
Thực ra là có.
Tạ Ngộ có thể cảm thấy rõ thay đổi trên người Lục Doanh Châu.
Người trước đó đạp xe, lái siêu xe tới tặng hoa hắn hình như là người khác.
Nhưng mà Tạ Ngộ không nói ra.
Hắn không muốn để Lục Doanh Châu biết mình trước đó đã điều tra.
Lục Doanh Châu hẳn là rất coi trọng riêng tư cá nhân, nếu đối