Ăn cơm xong, Lục Doanh Châu đề nghị đi dạo xung quanh tiêu cơm.
Hắn mới đến, tò mò về hoàn cảnh mới nhưng cũng ngại ra ngoài một mình.
Vừa hay mời cố chủ đi cùng còn nhân thể bồi đắp tình cảm.
Tạ Ngộ đáp ứng, dùng khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy cùng hắn đi ra ngoài.
Biệt thự tựa núi gần sông, ngoài cửa là đường đèo.
Trời xẩm tối, thêm vào vài nét mông lung cho ráng chiều đỏ.
Lục Doanh Châu đi bên cạnh Tạ Ngộ, hỏi: “Cháo hải sản hôm nay ăn cũng được nhỉ?”
“Ừ.”
Lục Doanh Châu hơi đắc ý: “Xem ra thiên phú nấu ăn của anh cũng được đấy chứ, đây mới là lần đầu tiên anh làm đấy.
Ông xã mà thích thì sau này anh sẽ thường xuyên nấu.”
Nghe vậy, Tạ Ngộ ngây người.
Đây quả thực là đãi ngộ cấp bậc đế vương xưa nay hắn chưa từng được hưởng thụ.
Được một lần ăn cháo Lục Doanh Châu tự tay nấu cho mình, Tạ Ngộ cảm thấy đã quá hạnh phúc.
Kết quả là còn có sau nữa?
Mất trí nhớ khiến con người ta thay đổi… thật sự nhiều đến thế ư?
Tạ Ngộ rũ mắt, nói không đâu: “Sao anh lại đối tốt với tôi như vậy”
Lục Doanh Châu nói không nghĩ ngợi: “Bởi vì ông xã cũng rất tốt với anh.”
Trả tiền đều là đét đi, nấu bát cháo có là gì.
Tạ Ngộ: “Không, tôi không tốt với anh.”
Nếu hắn thật sự tốt với Lục Doanh Châu, giờ hắn nên nói thẳng chân tướng, chứ không phải tranh thủ dùng lời nói dối trói người bên cạnh mình.
Lục Doanh Châu cười như không hề gì, “Không sao, anh biết anh chắc chắn không bì được người chồng đã khuất của ông xã.
Anh cũng không cần nhiều tình cảm đến vậy, ông xã chịu cho anh tiền tiêu, giúp anh chữa bệnh, cũng đã là người tốt nhất trên đời trong lòng anh rồi.”
Tim Tạ Ngộ bỗng đập chậm nửa nhịp.
Hắn không nhịn được ảo tưởng rằng nếu như Lục Doanh Châu chân thật cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy thì tốt biết bao, vậy thì cuối cùng bọn họ cũng không đến nước đường ai nấy đi.
“Tôi cũng có thể cho anh tình yêu mà.” Tạ Ngộ trầm giọng nói.
Tình yêu của hắn dành cho Lục Doanh Châu vốn dĩ đã đến nông nỗi tràn trề.
Lục Doanh Châu nghe xong lại chỉ coi như cố chủ đang nói bừa, hoàn toàn không đặt vào lòng.
Một thế thân cần có trách nhiệm của thế thân.
Hắn chưa bao giờ mơ tưởng mình sẽ sánh bằng bạch nguyệt quang thực thụ.
Đêm hè ve kêu ra rả.
Tức thì, một cơn gió lạnh thoảng qua.
Lục Doanh Châu nắm lấy bàn tay Tạ Ngộ buông hai bên quần, nhẹ nhàng nắm lấy: “Tay ông xã lạnh quá.”
Giữa hè mà nhiệt độ cơ thể còn thấp vậy.
Như động vật máu lạnh ấy.
“Tiếp tục như vậy không được.” Ngộ nhỡ thận hư thì làm sao?
Tạ Ngộ còn chưa kịp phản ứng lại, hai tay đã bị Lục Doanh Châu tóm lấy đút vào dưới áo phông.
Xúc cảm trên lòng bàn tay ấm áp.
Hắn mò mẫm theo bản năng, cứng rắn, hình như là cơ bụng.
“Anh…” Yết hầu Tạ Ngộ trượt lên trượt xuống.
Hơi ấm lan đến.
Tay chẳng bao lâu đã khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường.
Lục Doanh Châu buông tay hắn ra, vỗ ngực nói: “Về sau ông xã lạnh tay có thể tìm anh bất cứ lúc nào! Phục vụ 24/7.”
Lương tháng mười vạn, làm Lục Doanh Châu gộp luôn túi sưởi tay vào phạm vi công tác.
Tạ Ngộ: “…”
Ảo thật đấy.
Trước kia Lục Doanh Châu tránh tiếp xúc chân tay với hắn, giờ lại tích cực như vậy.
Vì thế tâm tư nhỏ nhoi lúc ban đầu của Tạ Ngộ lại bắt đầu nhen nhóm ngo ngoe.
Hắn vốn không định ép buộc Lục Doanh Châu nữa.
Đã có vết xe đổ, lần này phải lên kế hoạch từng bước một.
Nhưng hiện giờ tại sao hắn lại có cảm giác… Lục Doanh Châu mất trí nhớ hình như không được thông minh lắm.
Lập tức cho mình cơ hội này thừa cơ đột nhập.
“Chỉ có thể sờ đây thôi sao?” Tạ Ngộ liếc mắt nhìn vòng eo rắn chắc của người nọ dưới lớp áo phông màu trắng.
Lục Doanh Châu dán sát vào tai hắn, hơi ấm thở ra ngứa ngáy như tĩnh điện làm Tạ Ngộ giật nảy mình:
“Chỉ cần là ông xã, muốn sờ vào đâu cũng được.”
Tạ Ngộ: “!”
Câu này suýt nữa làm hắn liệt nửa người..
Tạ Ngộ cảm giác tư tưởng của mình đang giang cánh bay bên lề khu vực không phù hợp với thiếu nhi.
Lục Doanh Châu mất trí nhớ rồi lại giỏi gạ giai hơn nhiều… đây vẫn còn là trai thẳng ư?
Mà đây mới là ngày thứ hai bọn họ gặp lại! Còn tiếp tục như vậy nữa, hắn sợ mình sẽ không kiềm chế được đẩy ngã người kia.
“Khụ khụ.” Tầm mắt Tạ Ngộ mờ đi, khuôn mặt ửng đỏ đầy đáng ngờ: “À, chúng… chúng ta về nhà đi.”
“Ồ.”
Lục Doanh Châu nắm tay hắn đi về.
Trên đường, Tạ Ngộ hồ nghi: “Anh thích nam hay nữ?”
Lục Doanh Châu quay sang nhìn hắn, cười dịu dàng: “Anh thích ngài Tạ.”
Tạ Ngộ: “… Ý tôi hỏi là xu hướng tính dục.”
Lục Doanh Châu không hề do dự: “Xu hướng tính dục của anh chính là ngài Tạ.”
Hắn đã hoàn toàn chìm sâu vào kịch bản thế thân, không tài nào thoát ra nổi.
Ma mới tin.
Xu hướng tính dục của anh là ông đây mà chúng ta lại có thể ly hôn?
Tạ Ngộ cười lạnh nghĩ, chắc chắn là căn bệnh chuyên nghiệp kinh niên của tên này lại tái phát.
Lục Doanh Châu: “Vậy còn ông xã?”
Hắn muốn thấu hiểu cố chủ hơn nữa.
Tạ Ngộ nhàn nhạt liếc nhìn hắn: “Đàn ông con trai có ngoại hình giống như anh.”
Lục Doanh Châu như đang suy tư gì đó, hắn nghĩ thầm cố chủ hẳn là yêu người chồng quá cố của mình rất sâu đậm.
Mười năm như một vẫn thích kiểu người như vậy.
Cùng lúc nói chuyện, hai người bất tri bất giác đi tới vườn sau biệt thự.
Nhìn thấy căn phòng hôm nay quản gia dẫn mình tới, Lục Doanh Châu không dám khinh nhờn vong linh, bèn vội vàng dừng bước:
“Ông xã, mình ông xã đi vào thôi, anh ở đây chờ cũng được.”
Tạ Ngộ: “?”
Lục Doanh Châu: “Quản gia nói ông xã ngày nào cũng sẽ thắp cho ngài Lộc một nén hương.
Hôm nay chắc là chưa thắp đúng không.”
Tạ Ngộ: “…”
Anh bảo tôi đi thắp hương cho anh?
Ảo từ lúc mở cửa, ảo tới tận lúc về nhà.
Quá thiếu đạo đức.
Nhưng vì không để lộ dấu vết gì làm Lục Doanh Châu hoài nghi, Tạ Ngộ vẫn mặt mày xám xịt đi vào linh đường.
Lục Doanh Châu đứng phía sau phất tay, trông đúng kiểu anh rất hiểu lòng người, còn mở lời thiên sứ:
“Ông xã không cần suy xét tới cảm xúc của anh, anh biết anh chỉ là thế thân thôi mà.”
Hố mình tự đào, quỳ cũng phải lấp cho xong.
Tạ Ngộ châm hương, suýt nữa hộc máu tươi.
–
Hai người đi bộ trở về, tách ra trước phòng ngủ lầu 2
Tạ Ngộ cần phải đi xử lý công việc.
“À đúng rồi ông xã, anh muốn có điện thoại được không?” Lục Doanh Châu hỏi.
Tạ Ngộ dừng lại, “Anh nói quản gia lo liệu đi.”
Lục Doanh Châu lại hỏi: “Thế thì có máy tính không? Tối nay anh muốn lên mạng.”
Tường lửa vẫn chưa cài xong, Tạ Ngộ đương nhiên không thể để hắn tiếp xúc với internet nhanh như vậy, nói dối mà mắt không chớp:
“Gần đây đang bảo trì đường điện, tạm thời không có tín hiệu.
Thêm mấy ngày nữa đi.”
“Ồ…”
Thấy Lục Doanh Châu hơi thất vọng, Tạ Ngộ nghĩ rồi nói:
“Nếu anh nhàm chán có thể tới thư phòng lấy mấy cuốn sách mà đọc.”
Sách khơi lên ký ức của Lục Doanh Châu.
Hắn lập tức đẩy mở cửa phòng, lấy cuốn 《 An Actor Prepares 》nát bươm trong hành lý ra đưa cho Tạ Ngộ nói:
“Đây là của ông xã đúng không?”
Tạ Ngộ mới đầu còn không hiểu, chờ đến lúc mở ra trông thấy nét chữ quen thuộc trên trang lót: “……”
Không một ai tránh được lịch sử đen thời thơ ấu, có là tổng tài bá đạo cũng vậy.
Tạ Ngộ tức thì giấu sách vào ngực, vừa hoảng loạn vừa tức giận nhìn Lục Doanh Châu:
“Anh lấy từ đâu vậy?”
“Nhặt được ven đường.” Lục Doanh Châu gãi đầu.
Rồi nhìn hàng chữ xiêu vẹo bên trên: Một ngày nào đó, XX này sẽ trở thành XXX!
Tạ Ngộ rất muốn khởi hành bay khỏi địa cầu ngay trong đêm.
Chỉ là hơi luyến tiếc người trước mặt mà thôi.
Tạ Ngộ suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được trừng phạt gì ghê gớm, chỉ có thể ra oai hằm hè:
“Nếu anh dám nói ra ngoài, tôi sẽ…”
“cho anh bị thiên lôi