Tôi Bán Thức Ăn Trên Wechat Phát Tài

Chương 39


trước sau

--Dịch : Autumnnolove--

????????????

CHƯƠNG 39

Là đối tượng đang được hâm mộ, cư dân mạng thành phố H cảm thấy vô cùng vượt trội. Nhất là những cư dân mạng đã từng đến "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh", không thể không khoe khoang, lúc thì khen hương vị trà lá sen, lúc thì khen bánh mặc ngọc hiệu quả, còn đăng tải rất nhiều hình ảnh so sánh. Tóm lại, phải làm cho đám người ngoài kia thèm chết mới thôi. Tất nhiên, cũng có một số cư dân mạng ở địa phương khuyên họ đừng quá phô trương, nếu không sau này sẽ càng khó xếp hàng.

Thành phố H là đô thị loại I, vẫn rất rộng lớn, cũng không phải tất cả người địa phương đều biết đến cửa hàng này. Còn có một số người trước đó đã thoáng nghe qua, nhưng sau khi biết được giá cả đắt đỏ thì họ không để trong lòng. Lần này, "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" lại gây tiếng vang lớn một lần nữa, chẳng những càng có nhiều người địa phương biết đến cửa hàng, mà những người trước đó tiếc tiền cũng bắt đầu dao động. Nghĩ lại những người ở nơi khác thèm thuồng mà không mua được, họ là người địa phương "gần quan được ban lộc", phải chăng cũng nên đến đó mua một chút ăn thử, nếu không sẽ luôn cảm thấy thiệt hại.


Nhóm chat "Lớp hai là một",

[ Mộng Vũ: Quao! Cửa hàng nhà Hướng Vãn bây giờ đang vô cùng nổi tiếng trên mạng đó. Một người bạn trong game của tôi, khi nghe nói tôi ở thành phố H, còn hỏi tôi có thể giúp cậu ấy mua bánh mặc ngọc hay không. Có trời mới biết bản thân tôi còn chưa từng ăn món đó. ]

[ Là Dương không phải Dê: Cửa hàng của cậu ấy đã nổi tiếng từ lâu rồi mà! ]

[ Mộng Vũ: Nhưng mà bây giờ càng nổi tiếng hơn nữa, tôi cảm thấy hình như tôi có thể nhìn thấy những đề tài liên quan ở bất kỳ nền tảng nào. Thậm chí bên cạnh cũng có người đang nhắc tới, tôi cũng không dám nói với họ rằng đây là cửa hàng do bạn học của tôi mở, chỉ sợ họ tìm tới tôi nhờ mua giúp _(:з" ∠)_ ]


[ Hộ nghèo vượt khó: Bình thường thôi! Thời đại công nghệ số, cậu chú ý thứ gì, các nền tảng sẽ lập tức đề xuất cho cậu thứ đó. Nhưng cửa hàng của cậu ấy bây giờ đúng là vô cùng nổi tiếng, nghe nói có rất nhiều nghệ sĩ lén lút đi mua sản phẩm từ cửa hàng của cậu ấy đó. ]

[ Tiểu Bảo Bối: Không chỉ thế, tôi có một người họ hàng ở nước ngoài, mấy hôm trước còn gọi điện thoại đường dài về và hỏi thăm cửa hàng của cậu ấy, hỏi xem có thể giúp đỡ mua bánh mặc ngọc hay không. May mà bánh mặc không phải ăn tại chỗ, nếu không mẹ tôi lại gánh thêm một chuyện phiền phức. ]

...

Nói chung là dạo gần đây độ nóng của "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" và "bánh mặc ngọc" vẫn không hề giảm xuống, nhóm chat của lớp không khỏi thảo luận về những đề tài liên quan. Thực ra, mọi người đã kiềm chế một chút khi nói chuyện trong nhóm rồi, đa số đều thảo luận riêng tư.


Mặc dù sau ngày khai giảng Hướng Vãn rất ít khi xuất hiện ở trường học, nhưng Dương Điềm và những người khác thì không. Mọi người nhìn thấy được sự thay đổi của các cô ấy, nhất là Dương Điểm, trong đều vô cùng hâm mộ.

Học kỳ mới đã bắt đầu được hơn mười ngày, Dương Điềm vẫn còn đang rối rắm lựa chọn đề tài cho luận văn tốt nghiệp, cô cảm thấy não cô sắp to ra rồi. Nghe nói hôm nay có trận đấu ở sân bóng rổ, cho nên cô chuẩn bị qua đó để xem náo nhiệt và thả lỏng một chút. Quan hệ bạn bè của Dương Điềm ở trường học rất tốt, vừa đến nơi đã có người bắt chuyện.

"Có phải là cậu nên cắt tóc rồi không?".

Tóc ngắn tiện thì có tiện đó, nhưng mà hơi xấu một chút, còn cần phải thường xuyên cắt tỉa, dài không dài ngắn không nhắn trông không được ổn lắm. Bạn nữ ngồi bên cạnh Dương Điềm sau khi nhìn thấy cô ấy, không khỏi nói một câu.
Dương Điềm vuốt mái tóc càng ngày càng mượt mà của cô, thản nhiên nói: "Không cắt nữa, đang định để dài luôn!".

Lúc trước cô luôn để tóc ngắn đơn giản là vì tóc rụng nhiều rất phiền, thời gian gần đây vấn đề rụng tóc đã được giải quyết, đỉnh đầu đã có tóc con, nên cô quyết định sẽ để tóc dài.

"Tóc của cậu vừa đen vừa thẳng, để dài chắc chắn cũng đẹp...".

"Chất tóc của cậu cũng tốt lắm đó!".

Khen ngợi xã giao lẫn nhau mấy câu, sự chú ý của Dương Điểm và cô bạn bên cạnh chuyển dời đến trên sân bóng, đề tài thảo luận trở thành nam sinh nào đánh bóng tốt hơn, nam sinh nào đẹp trai hơn.

"Tôi cảm thấy số 6 rất khá...".

"Số 7 áo xanh học khoa nào vậy? Sao trước giờ chưa từng thấy?".

"Chắc là sinh viên năm nhất".

Khi Dương Điềm đến đây là là hiệp hai của trận đấu, xem được một lúc thì trận đấu cũng kết thúc, đội thắng là đội đỏ. Nhìn các nữ sinh chạy đến đưa nước cho các cầu thủ, Dương Điềm bừng tỉnh nhớ lại thời điểm cô vừa mới nhập học đại học, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác "thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng".
"Dương Điềm, sao hôm nay cậu lại có thời gian đến xem mình thi đấu thế?". Trong lúc Dương Điềm đang lơ đễnh, một nam sinh mặc đồng phục thi đấu màu đỏ đi đến trước mặt cô và hỏi.

Dương Điềm nhìn thấy người đi tới, khóe miệng vô thức giật giật một chút. Cô đến đây đúng lúc đối phương đang được rút ra khỏi sân, nếu như biết cậu ta ở đây, Dương Điềm chắc chắn sẽ trực tiếp rời khỏi. Cô cảm thấy trên mạng có một câu nói vô cùng thích hợp với người trước mặt, "Tại sao đàn ông tầm thường nhưng lại tự tin như vậy?"*. Có đôi khi cô cũng không hiểu nỗi, vì sao đa số các bạn nam rõ ràng bình thường như vậy, lại có thể tự tin như vậy, chẳng hạn như anh chàng đang ở trước mặt này. Ban đầu, không hiểu vì sao lại hiểu lầm rằng cô thích cậu ta, không cần biết cô giải thích thế nào, còn không ngừng nhấn mạnh cô không phải là mẫu con gái mà cậu ta thích.
(*Đây là câu đùa bắt nguồn từ cuộc thi hài kịch "Rock & Roast" của Trung Quốc. Trong đêm chung kết của cuộc thi, cựu biên kịch phim chuyển sang diễn hài độc thoại Dương Lực đã nói: "Đàn ông không chỉ đáng yêu mà còn rất bí ẩn, đều tôi không hiểu là họ trông rất tầm thường thôi sao lại tự tin như vậy?". Câu này bị cắt ra và trở thành một trào lưu trên weibo, tuy nhiên nó đã khiến cho rất nhiều nam giới không hài lòng vì họ cảm thấy câu đùa này xúc phạm đến nam giới.) – truyenwk.com: Autumnnolove

Nói mãi mà cậu ta chẳng hiểu, Dương Điềm đành chấp nhận bản thân xui xẻo. Ai ngờ cậu ta còn có thể tự tin hơn, cho rằng những thay đổi hiện giờ của cô là vì cậu ta, còn tự mình đa tình quyết định cho cô một cơ hội. Lúc này, Dương Điềm chỉ muốn nói: "Má nó, đầu óc ngu si tứ chi phát triển!".
"Cậu nói cái gì?", nam sinh nghi ngờ lỗ tai cậu ta có vấn đề.

"Tôi nói tự luyến cũng là một loại bệnh, có bệnh thì đi trị sớm đi! Cuối cùng là thằng ngu nào nói với cậu rằng tôi thích cậu vậy? Tôi nói một lần cuối cùng, tôi thật sự không thích cậu. Nếu như tôi có thích cậu, ra cửa bị xe kéo lê 800 mét được chưa". Dương Điềm vốn dĩ không phải là người có tính cách ôn hòa, vả lại thời gian này còn phát cáu vì luận văn tốt nghiệp, cho nên trực tiếp bùng nổ.

"Cậu...", nam sinh muốn nói có phải cô ấy còn để trong lòng chuyện lúc trước cậu từ chối cô ấy hay không, nhưng khi nhìn thấy thái độ căm thù và chán ghét của cô ấy, nhất thời nói không nên lời.

Nam sinh nhìn cô gái trước mặt xinh đẹp hơn trước kia nhiều lần, giọng điệu lộ ra một chút nghi ngờ: "Cậu thật sự không thích mình sao?".
Nếu không phải mới vừa trút ra một hơi cho nên bây giờ đã bình tĩnh hơn, Dương Điềm thậm chí còn muốn trực tiếp đáp trả một câu: Tôi thích chó thích mèo cũng đếch thích cậu!

Nhưng lời này lại quá sỉ nhục người khác, dù sao cậu ta cũng là một chàng trai trưởng thành, sợ chọc giận cậu ta thì cô sẽ đánh không lại, Dương Điềm chỉ có thể lạnh mặt và nói: "Thật sự không thích, hy vọng sau này cậu đừng hiểu lầm nữa".

Dương Điềm là một cô gái thích cười, hiếm khi nào không nở nụ cười, làm cho người ta cảm nhận được cô thực sự nghiêm túc, đồng thời cũng làm cho trái tim của nam sinh đối diện đập thình thịch. Cậu ta cảm thấy, mặc kệ trước kia ra sau, giờ phút này, hình như cậu ta đã thật sự rung động trước cô gái này rồi. May mà Dương Điềm không biết được suy nghĩ trong đầu cậu ta, nên không sợ là nhịn không được lại muốn mắng chửi. Sau khi cô nói rõ ràng, lập tức rời khỏi nhà đa năng.
Trên đường trở về phòng ngủ, Dương Điềm còn không nhịn được mà than thở trong nhóm chat nhỏ. Có lẽ Hạ Thanh và Lý Mộc Di đang bận, lúc này chỉ có một mình Hướng Vãn nhìn thấy tin nhắn trong nhóm. Sau khi gửi tin nhắn an ủi Dương Điềm mấy câu, thấy cô ấy càng nói càng tức giận, dứt khoát gọi đến.

"Tại sao lại tức giận với loại người này, đứng tức giận nữa, mình giúp cậu mắng cậu ta!".

Dương Điềm nghe Hướng Vãn nói thế, bật cười khúc khích: "Cậu sao, cậu biết mắng người ta sao?".

"Ai nói không biết, cậu nghe đây...", Hướng Vãn muốn chọc cho Dương Điềm vui vẻ, ra vẻ không phục.

"Đừng, đừng, đừng...cậu đừng học cái này. Nếu không Thanh Thanh và Mộc Di sẽ trách mình dạy hư cậu đó". Dương Điềm thấy Hướng Vãn thật sự muốn nói chuyện, nhanh chóng cắt ngang.
"Vậy cậu đừng tức giận nữa, nếu không bận gì thì chạy đến chỗ mình chơi này".

"Được!". Cơn giận của Dương Điềm dễ đến dễ đi, nhưng cũng không cúp máy ngay lập tức, mà tiếp tục trò chuyện về tình hình buôn bán ở cửa hàng, "Mình nhìn thấy tin tức trên mạng rồi, cửa hàng nhà cậu lại nổi tiếng...".

--Editor: Autumnnolove--

Lúc Dương Điềm vừa về đến ký túc xá, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô ấy, không khỏi dừng bước. Đầu dây bên kia, Hướng Vãn nghe được hình như có người tìm Dương Điềm, tạm thời im lặng, bưng tách trà trong tầm tay lên uống. Trên tay cô là tách trà nhỏ xinh tinh tế, rõ ràng là cùng một bộ với dụng cụ pha trà trên bàn, là quà tặng lúc trước Tần Sâm đi công tác nước ngoài mua về cho cô. Dùng ly tách xinh đẹp uống trà, cô cảm giác tâm trạng tốt hơn nhiều. Sau khi Hướng Vãn nhấp một miếng trà, đang suy nghĩ có nên cúp máy trước hay không, thì nghe thấy giọng nói ở đâu dây bên kia...
"Chị Dương Điềm, nghe đồn chị là bạn thân của bà chủ "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh", không biết chị có thể giúp em mua bánh mặc ngọc và trà lá sen không?".

Giọng nữ này đối với Hướng Vãn vô cùng xa lạ, nhưng giọng điệu của đối phương làm cho cô bất giác nghĩ rằng đối phương và Dương Điềm rất thân thiết. Nào ngờ giây tiếp theo, Dương Điềm nói: "Cô là ai?".

Hướng Vãn nghe ra được vài phần hoang mang trong giọng nói của Dương Điềm, vẻ mặt không khỏi ngạc nhiên, rõ ràng là không thể hiểu được. Nếu Dương Điềm không quen biết cô gái đang nói chuyện kia, vậy tại sao giọng điệu của cô gái bên kia lại có thể tự nhiên như vậy?

"Em là em gái của Vương Tề", giọng điệu của nữ sinh lộ ra thái độ không vui. Giới thiệu bản thân xong, cô ta lại bày ra vẻ mặt hãnh diện và nói: "Không phải là chị thích anh trai của em à? Chị giúp em mua bánh mặc ngọc và trà lá sen trong vòng một tháng đi, em sẽ giúp chị trở thành bạn gái của anh trai em".
Vương Tề đúng là nam sinh trên sân bóng trước đó. Vào năm thứ hai, Dương Điềm vì quá phấn khích khi xem một trận bóng nào đó nên đã vô tình làm rớt chai nước khoáng còn một nửa trúng người cậu ta. Lúc đó cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, xin lỗi rồi trực tiếp bỏ chạy. Sau này không biết như thế nào, trong trường học đều có rất nhiều người nói rằng cô thích Vương Tề.

Nghe được lời nói của cô gái kia qua điện thoại, trong lòng Hướng Vãn vô cùng "cạn lời", chứ đừng nói gì đến Dương Điềm đang có mặt ở đó. Fuck! Hai người này quả nhiên là anh em, đúng là có bệnh như nhau!

Dương Điềm tức giận đến đỏ mặt, người nhanh mồm nhanh miệng như cô ấy mà cũng không biết nên mở miệng phản bác ra sao. Bên kia đầu dây, Hướng Vãn đoán được cô ấy đã bị hai anh em này chọc cho tức chết, lên tiếng nói thẳng: "Xin phép làm phiền một chút, Dương Điềm đã giải thích trước đó rằng cậu ấy không thích Vương Tề. Ngoài ra, bánh mặc ngọc và trà lá sen trong cửa hàng của tôi không bán cho người ngay cả năng lực nhận thức cơ bản cũng không có".
Hành vi của em gái Vương Tề lúc này, cho dù có truyền ra ngoài thì người mất mặt cũng là cô ta. Tóm lại trong lòng cô ta cũng hiểu rõ, cho nên mới cố ý một mình đến đây tìm Dương Điềm. Không nghĩ tới Dương Điềm đúng lúc đang gọi điện thoại với người khác, vả lại hình như người đó còn là bà chủ của "Cừa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh". Sắc mặt của em gái Vương Tề giống như bảng pha màu bị đánh đổ, lúc trắng lúc xanh, trong lòng đang cực kỳ hối hận.

Thật ra cô ta cũng không muốn tới tìm Dương Điềm, nhưng mà ở phòng ngủ của cô ta có một nữ sinh luôn miệng nói Dương Điềm đã thay đổi đến nhường nào. Nói rằng Dương Điềm là bạn thân của bà chủ "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh", còn nhắc đến chuyện trước kia Dương Điềm thích anh trai của cô. Sau khi nghe những lời này rất nhiều lần, trong lòng cô ta suy tính, cảm thấy bây giờ Dương Điềm cũng khá xứng đôi với anh trai của cô, nếu Dương Điềm trở thành chị dâu của cô ta, thế thì cô ta cũng có thể thơm lây. Đây lúc đó món ngon trong "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" chẳng phải là cứ tùy tiện ăn sao. Vì vậy, cô ta còn cố tình nhắc đến Dương Điềm trước mặt anh trai vài câu, đây cũng là lý do vì sao lúc nãy Vương Tề chủ động đi tìm Dương Điềm ở sân bóng.
Hướng Vãn không biết mắng chửi, thậm chí giọng điệu còn không được xem là nghiêm khắc. Nhưng lời nói của cô, lại như cái tát trên mặt em gái Vương Tề, làm cho cô ta vội vàng chạy thẳng vào trong tòa nhà ký túc xá.

"Này!". Sau khi cô ta chạy đi, Dương Điềm đột ngột thét lên một tiếng.

"Được rồi, được rồi. Đừng có tức giận vì những người không có đầu óc này". Hướng Vãn nghe xong, nhanh chóng an ủi cô ấy.

"Không phải mình đang tức giận họ, mình đang giận chính mình bị úng nước vào thời điểm quan trọng. Lúc nãy sao
lại không mắng cô ta chứ!". Trong lòng Dương Điềm tuôn ra rất nhiều câu mắng, nhưng mục tiêu đã chạy rồi, bây giờ cũng không còn hơi sức mà đuổi theo cô ta, quả thực bực tức thành một con cá nóc.

"Mình đã giúp cậu mắng rồi, đừng tức giận!".

"Cậu mắng hiền quá, mình mà mắng là phải làm cho cô ta khóc...a a...nghĩ lại còn thấy tức anh ách, vì sao thời điểm then chốt mình lại đứt dây đàn...".
Hướng Vãn an ủi cô ấy một lúc, sau khi cúp máy còn lắc đầu một cách bất lực, ngay sau đó đi đến phòng bếp vô khuẩn. Mặc dù công việc làm ăn ở cửa hàng vô cùng tiến triển, nhưng Hướng Vãn cũng không lơ là cửa hàng trực tuyến. Mỗi ngày đều nỗ lực làm ra một ít bánh a giao và trà lá sen, đảm bảo hàng ở cửa hàng trực tuyến, đồng thời để dành một mớ hàng tồn kho ở nhà.

Quen tay hay việc. Cho tới lúc này, bất kể là bánh a giao hay trà lá sen, cô đều càng làm càng thuận tay. Ngay khi cô đổ bánh a giao đã ngâm trước đó vào trong nồi vàng, lại từ từ cho nguyên liệu và dùng sạn bạc ngao keo, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của hệ thống.

[ Ting ~ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ 3, khen thưởng cách làm bánh bạch ngọc x1. ]

[ Ting ~ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, khen thưởng kẹo bách bảo x1. ]
[ Nhiệm vụ 4: Bán ra 8,000 phần bánh bạch ngọc trong vòng một tháng. ]

[ Hoàn thành nhiệm vụ, được thưởng cách làm Súp nước đắng. ] 

Nhiệm vụ ba là bán ra 8,000 phần bánh mặc ngọc trong vòng một tháng. Ban đầu Hướng Vãn cho rằng có thể hoàn thành trong khoảng thời gian một tháng là được, không ngờ hiện tại mới hơn hai mười ngày đã hoàn thành rồi. Nhưng nghĩ lại thời gian đóng cửa ở cửa hàng càng ngày càng muộn, cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm. Động tác khuấy trên tay ngừng lại một giây, sau đó tiếp tục ngao keo bánh a giao. 

Kẹo bách bảo không chỉ có hương vị thơm ngon, mà còn mang lại nhiều lợi ích. Ăn một viên còn hiệu quả hơn cả thuốc chống say tàu xe, chán ăn uống có thể ăn một viên để khai vị, ăn quá no có thể ăn một viên thúc đẩy tiêu hóa, tâm trạng không tốt có thể ăn một viên để xoa dịu,…quả thực là “kẹo bách bảo” danh xứng với thực. Lọ kẹo bách bảo được khen thưởng trước đó thoạt nhìn không ít, nhưng Hướng Vãn không ăn một mình, còn tặng cho người thân, chia cho nhóm Dương Điềm và Tần Sâm một ít, bây giờ đã không còn lại bao nhiêu. Lần này lại được thêm một lọ, tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ. 
Sau khi bận rộn trong phòng bếp vô khuẩn xong, Hướng Vãn ngồi trên sô pha, bắt đầu nghiên cứu công thức bánh bạch ngọc vừa mới nhận được. Cách làm bánh bạch ngọc tương tự bánh mặc ngọc, chỉ có màu sắc khác nhau mà thôi. Riêng công dụng của bánh bạch ngọc thì có liên quan đến cái tên của nó. Sau khi ăn xong có thể làm trắng da, còn có thể se khít lỗ chân lông, giúp làn da trở nên tinh tế hơn. Công dụng khác nhau ở mỗi người, hiệu quả tốt nhất có thể làm cho làn da của người ta thoạt nhìn giống như ngọc trắng. 

Làn da của Hướng Vãn vốn dĩ đã rất trắng rồi, chỉ cảm thấy hài lòng về bánh bạch ngọc, xem qua rồi thôi, dự định chờ khi nào có thời gian mới làm thử. Mặc dù làm thử thành công, nhưng tạm thời cô cũng sẽ không lấy bánh mặc ngọc ra. Một mặt là vì tác dụng của các món ngon dưỡng sinh ở cửa hàng của cô quá tốt, bây giờ đã vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác, thật sự không nên đẩy ra quá thường xuyên. Mặt khác là vì hiện tại bánh mặc ngọc còn đang trong giai đoạn bán chạy, trong tiệm vốn đã rất bận rồi. Giá cả bánh mặc ngọc không rẻ, dựa trên phản hồi của những khách hàng đã mọc tóc, phải ăn ít nhất mười tám phần bánh mặc ngọc mới có thể đạt được hiệu quả mọc tóc, cộng lại cũng khoảng mấy ngàn tệ. Tất nhiên, so với cấy tóc thì cái gì này vẫn rất hợp lý. Dù sao cũng không đau không ngứa, còn có thể nhấm nháp món ngon. Tuy nhiên, không phải ai cũng dư dả để ăn mỗi ngày, đa phần sau khi người ta mọc tóc cũng chỉ ăn thêm hai phần nữa để bồi bổ một chút, sau này nhu cầu không còn cao như trước nữa nên cùng lắm thỉnh thoảng mới ăn một phần. Vì vậy theo thời gian, độ nổi tiếng của bánh mặc ngọc sớm muộn gì cũng giảm dần, ít nhất thì nó sẽ không phải lúc nào cũng như vậy giờ. Hướng Vãn nghĩ, chờ khi nào trong cửa hàng có thể khôi phục thời gian đóng cửa bình thường, có lẽ có thể tung bánh bạch ngọc ra thị trường. 
Không cần biết tương lai ra sao, dù sao bây giờ bánh mặc ngọc vẫn rất bán chạy. Rất nhiều người địa phương và người bên ngoài đều chen chút sứt đầu mẻ trán để mua. Ngay cả những nhà nghỉ và khách sạn xung quanh Quảng trường Hoa Hưng, tỷ lệ kín phòng dạo gần đây tăng gấp đôi so với năm trước. Nguyên nhân là rất nhiều người rất nhiều người địa phương khác trực tiếp đăng ký ở gần đó để dễ dàng đoạt bánh mặc ngọc.

Ban đầu, những khách sạn xung quanh không có kinh doanh gì, nghe nói khách hàng cố ý đến đây để ăn bánh mặc ngọc, còn nhiệt tình cung cấp dịch vụ xếp hàng. Bây giờ, khách sạn gần như hết chỗ, không thể tiếp tục cung cấp dịch vụ này nữa. 

“Không phải nói ở đây có dịch vụ xếp hàng sao?”. Vị khách vừa mới nhận phòng hôm qua không vui lắm. 
Nhân viên lễ tân khó xử, trên mặt chỉ có thể nở một nụ cười áy náy: “Thành thật xin lỗi! Bởi vì bây giờ nhân lực không đủ, hy vọng quý khách có thể thông cảm!”. 

“Tôi nghe nói có dịch vụ này cho nên mới đặt phòng ở khách sạn của các cô”, khách hàng nói. 

“Thành thật xin lỗi!”, nhân viên lễ tân xin lỗi lần nữa, đành phải nói thật, “Trước đó đúng là chúng tôi có cung cấp dịch vụ này, nhưng bây giờ khách thuê phòng càng ngày càng nhiều, chúng tôi cũng chỉ có thể ưu tiên làm tốt phục vụ ở khách sạn”.

Khách hàng thấy thái độ của cô ấy thành khẩn, cuối cùng cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể dẫn theo người nhà đi ra ngoài và tự mình xếp hàng. 

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng– 

“Ông nói xem bánh mặc ngọc đó thật sự có công hiệu đối với mái đầu bạc trắng của con trai chúng ta không?”.
"Chắc chắn là có, cái đầu hói như Địa Trung Hải* của Lưu già còn có thể mọc tóc một lần nữa, người trẻ tóc bạc sớm nhằm nhò gì!".

(*Địa Trung Hải: từ thông dụng trên mạng xã hội Trung Quốc dùng để miêu tả một người trung niên hói đầu. Bởi địa hình Địa Trung Hải được bao bọc bởi các bức tường đá, biển ở giữa.)

"Dù sao cũng phải xếp hàng, nếu như vậy, mỗi người chúng ta mua một phần đi". 

"Bà và con trai ăn là được rồi, tôi đường đường là đàn ông, lại không bị hói giống Lưu già, ăn thứ này làm gì". 

"Nghe nói ăn bánh mặc ngọc này cũng có lợi cho sức khỏe, tới cũng tới rồi, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn đi, cùng lắm sang năm tôi không mua quần áo mới…". 

Nhìn theo cả nhà ba người ra ngoài, lễ tân khách sạn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc ông chủ đến đây, cô ấy vẫn nhịn không được mà đề xuất: "Ông chủ, hay là chúng ta xoá bỏ bình luận đánh giá xếp hàng ở khu bình luận đi. Những người khách mấy ngày nay đều hỏi cái này, nghe nói không có dịch vụ đó nữa lại không vui". 
"Những bình luận đó đều là khen ngợi đó, tôi điên hay gì mà đi xoá chúng". Nhờ vào dịp này, điểm số đánh giá trực tuyến về khách sạn của ông ấy cũng tăng lên một chút, ông chủ thực sự không nỡ xóa. 

"Nhưng bây giờ chúng ta không có cách nào cung cấp dịch vụ xếp hàng, tôi chỉ sợ có những khách hàng khó tính thì không hay…". Nói đến đây, nhân viên lễ tân không khỏi thở dài, "Việc kinh doanh của "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" đó cũng quá tốt. Nếu giống như lúc đầu, chỉ xếp hàng nửa tiếng là mua được rồi. Bây giờ xui xẻo một chút có khi còn phải xếp hàng hơn một tiếng". 

Bởi vì như vậy, còn có điều kiện mua với số lượng có hạn, khách sạn của họ hoàn toàn không có nhân lực dư thừa đi xếp hàng thay khách. 

"Công việc buôn bán của cửa hàng đó thuận lợi mới là chuyện tốt đó, thế thì khách sạn chúng ta cũng được thơm lây". Trong lòng ông chủ, ông ấy yêu "Cửa hàng nhỏ mỹ thực dưỡng sinh" chết đi sống lại, ước gì công việc kinh doanh của họ vẫn tiếp tục phát đạt như vậy. Nhưng mà về chuyện xếp hàng, quả thực cũng là một vấn đề, nhỡ đâu khách thuê bởi vì chuyện này mà đánh giá kém thì không được rồi. 
"Thế này đi, cô có thể trấn an thì cứ trấn an. Nếu như gặp phải khách hàng tính tình nóng nảy, cô lập tức tìm một shipper…".

Khách sạn bình thường không thể cung cấp dịch vụ xếp hàng bởi vì lượng khách đông. Khách sạn năm sao thì khác, đặc biệt phòng căn hộ đắt nhất của khách sạn, ngay cả quản gia riêng còn có, xếp hàng mua đồ thay khách hoàn toàn không phải là chuyện to tát gì. 

Trời vừa rạng sáng, ba nhân viên phụ vụ của khách sạn đã đi đến cổng I của quảng trường Hoa Hưng. 

“Quái lạ, khách sạn chúng ta có nhiều bậc thầy điểm tâm chuyên nghiệp như vậy, tại sao du khách cứ phải ăn thức ăn được bán ở cửa hàng nhỏ bên ngoài nhỉ?”. 

“Cậu mới từ dưới quê lên nên không biết, cửa hàng này không bình thường đâu. Nghe nói vừa mới khai trương thôi mà buôn bán đắt lắm, cho tới bây giờ mỗi ngày càng có nhiều người xếp hàng chờ mua. Nếu không cậu cho rằng vì sao chúng tôi phải dậy sớm để đến đây, người ta chín giờ mới mở cửa đó”. 
“Điểm tâm ở cửa hàng của họ ngon đến thế sao?”. 

“Vấn đề không phải là ăn ngon, cửa hàng của họ bán món ngon dưỡng sinh, chủ yếu là có hiệu quả. Nghe nói bánh mặc ngọc ở cửa hàng của họ, ăn một thời gian là tóc có thể mọc lại”. 

Ba nhân viên phục vụ mới trò chuyện mấy câu, ngẩng đầu đã nhìn thấy bên ngoài cửa tiệm có thêm mười mấy người. Trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhanh chân chạy tới. Chờ sau khi chiếm được vị trí tốt, nhân viên phục vụ mới về quê trở lại nhịn không được hỏi: “Không phải nói chín giờ mới mở cửa sao? Sao bây giờ đã có nhiều người như vậy rồi?”.

“Bây giờ là còn ít đó, chờ sau chín giờ càng nhiều người hơn nữa, cho nên tôi thà đến đây sớm hơn để chờ”.

Những người xếp hàng phía trước nhìn thấy trên người họ mặc đồng phục giống nhau, cũng cảm thấy rất hứng thù, hỏi một câu: “Các cậu là nhân viên của khách sạn Hương Tạ sao? Sao cũng tới đây xếp hàng thế?”. 
Nhân viên phục vụ nói chuyện trước đó gật đầu, nói: “Du khách yêu cầu, cho nên tôi đến đây xếp hàng thay họ”. 

“Quào! Ở khách sạn lớn đúng là thoải mái, còn có người xếp hàng giúp”. 

“Giá cả phòng cũng thoải mái lắm đó. Tiền ở một đêm thôi, sợ là đủ cho tôi thuê người mua bánh mặc ngọc cho tôi cả tháng luôn”. 

Trong hàng ngũ, một khách quen cảm thán xong, một khách hàng khác cũng tiếp lời. 

--Editor: Autumnnolove— 

Khoảng 8 giờ sáng, vợ chồng Hướng gia đến cửa hàng, nhìn thấy người xếp hàng ở cửa đã thành thói quen, mỉm cười chào hỏi nhóm khách hàng rồi mới đi vào tiệm. Lúc này cũng không quá nhiều người, sau khi mẹ Hướng bước đến quầy thu ngân, nhóm khách hàng xếp hàng thanh toán và lấy số, họ còn có thể ngồi nghỉ ngơi trong tiệm một lúc. Trà lá sen ở cửa hàng này cũng là đồ tốt, chỉ cần túi tiền của khách hàng không quá eo hẹp, khi đến đây đều sẽ uống một ly. Không bao lâu, cửa hàng đã tràn ngập hương thơm dễ chịu của trà. 
Khoảng 9 giờ sáng, mẻ bánh mặc ngọc đầu tiên ra lò, những khách hàng đến trước dù dùng tại chỗ hoặc mang về đều nhanh chóng nhận được phần của mình. Mùi hương thoang thoảng trong tiệm bay ra khiến cho những khách hàng đang xếp hàng ở cửa không ngừng chuyển động yết hầu, nhiều khách quen đã ăn bánh mặc ngọc nhiều lần cũng không ngoại lệ. 

“Điểm tâm này mùi thật là thơm! Nhưng mà không rẻ chút nào, thậm chí còn đắt hơn cả nhiều món điểm tâm ở khách sạn của chúng ta”. 

“Điểm tâm ở khách sạn chúng ta chỉ là điểm tâm bình thường, của người ta là món ngon dưỡng sinh. Vả lại nghe nói hiệu quả rất tốt, so sánh như vậy thật ra cũng không đắt”. 

“Cũng phải!”. 

Ba nhân viên phục vụ cầm bánh mặc ngọc đã được đóng gói xong, vừa tán gẫu vừa trở về khách sạn. Khách sạn của họ ở ngay cạnh Quảng trường Hoa Hưng, đi bộ về cũng chỉ hơn 100m, ba người họ nhanh chóng về đến khách sạn. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện