11.11.2021
Người dịch: Autumnnolove
---
"Cậu đúng là một cái hệ thống tốt bụng!"
Hướng Vãn nhịn không được bèn khen một câu.
Ban đầu cô còn lo lắng hệ thống này giống như mấy cái hệ thống trong tiểu thuyết, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị xử phát, hoặc là biến tướng khống chế ký chủ buộc ký chủ phải làm theo chỉ thị của hệ thống.
Nhưng trước mắt xem ra, mặc dù hệ thống có thiết lập nhiệm vụ, nhưng cũng chỉ mang tính hình thức. Về tổng thể, nó giống như một cái hệ thống Phật hệ, rất dễ nói chuyện.
Nhớ đến lúc trước hệ thống giới thiệu về người ở hành tinh Ái Thực của nó, người ở đó tính cách ôn hòa, yêu hòa bình, chỉ có một sở thích duy nhất chính là mỹ thực. Không có gì ngạc nhiên khi người ở tinh cầu Ái Thực có thể tạo ra một cái hệ thống đáng yêu như thế này.
[ Cảm ơn ký chủ khích lệ ]
--Người dịch: Autumnnolove--
Thành phố H là một địa phương tốt, cho dù trời sang thu đông cũng không quá lạnh, giống như lúc này, mặc dù đã cuối mùa thu, cây cối hai bên lối đi bộ đều úa vàng, nhiệt độ không khí hơn hai mươi độ.
Người đi bộ trên vỉa hè đều ăn mặc không quá dày, một số cô gái trẻ tuổi thậm chí còn mặc váy ngắn.
Hương Vãn chậm rì rì đi về hướng siêu thị gần đó, thể chất của cô kém hơn người khác cho nên lúc này đang mặc trên người một cái áo len cùng áo khoác nỉ.
Áo len màu trắng bên trong phối với áo khoác nỉ màu xanh nhạt bên ngoài, cùng với khí sắc của cô hôm nay phá lệ tốt, làm cho cô thoạt nhìn xinh đẹp nhưng có chút mỏng manh và dịu dàng. Người qua đường đều nhịn không được nhìn cô nhiều thêm một chút.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời ấm áp lại không làm cho người ta thấy khó chịu, bầu trời xanh ngắt thật sự xinh đẹp.
Bước chân của Hướng Vãn giống như đang tản bộ, ngắm nhìn bầu trời và cây cối chung quanh, tâm tình vẫn luôn tốt đẹp.
Gần khu này có một cái siêu thị, cách chung cư cô đang ở tầm mấy trăm mét, đi thẳng về phía trước rồi qua một cái đèn xanh đèn đỏ là tới.
Vận khí của cô không tệ, đi đến đèn xanh đèn đỏ thì thấy đèn đang bật xanh.
Cô mới vừa bước lên vạch dành cho người đi bộ thì đèn xanh bắt đầu nhấp nháy, đang chuẩn bị bước nhanh qua, trong lúc đảo mắt bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có một thanh niên ngồi xe lăn.
Chỉ một cái liếc mắt qua người thiếu niên cũng làm cho người ta cảm thấy kinh diễm, vừa kinh diễm, vừa không tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc bởi vì xe lăn dưới thân hắn.
Bởi vì thân thể không tốt cho nên Hướng Vãn thường xuyên nhận được ánh mắt thương cảm của người khác, thậm chí còn có người đứng trước mặt cô nói linh tinh như "Dáng dấp xinh đẹp như vậy, đáng tiếc thân thể lại không tốt", cảm giác đó không thoải mái chút nào.
Chuyện mình không muốn thì đừng bắt người khác làm.
Cô cũng không nhìn cậu thanh niên kia nhiều, chỉ là trong lúc đèn xanh nhấp nháy sắp chuyển sang đèn đỏ, vẫn nhịn không được thuận tay đẩy xe lăn của hắn một phen.
Thời điểm cô và thanh niên xe lăn vừa qua tới vỉa hè phía đối diện, vài chiếc xe đồng thời băng qua vạch vằn của người đi bộ.
"Cảm ơn!". Thanh niên ngẩng đầu cười nói cảm ơn.
Ý cười trên mặt hắn rất nhạt, thậm chí còn không chạm tới đáy mắt, đôi mắt đen dài hẹp ẩn ẩn lộ ra chút u ám, làm hắn mặc dù đang cười, nhưng nhìn vẫn có chút lạnh lùng như cũ.
Nếu đổi lại là người khác đối diện với ánh mắt này của hắn, đại khái sẽ cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình nhiều chuyện. Nhưng đối với người tương đối mẫn cảm như Hướng Vãn, cô cảm nhận được cảm xúc của hắn cũng không phải nhắm vào cô.
"Không cần khách khí!". Hướng Vãn xua tay nói, cũng không biết nghĩ gì trong đầu, lấy từ trong túi ra hai gói bánh a giao đưa cho hắn.
Thanh niên trên xe lăn dường như sửng sốt trong giây lát, sau đó vẫn đưa tay ra nhận lấy.
Cho hắn bánh a giao xong, Hướng Vãn liền nhanh chân đi về phía siêu thị, đi được hơn mấy chục mét, hô hấp dồn dập khiến cô phải tự giác chậm lại.
Hướng Vãn là một cô gái tương đối nội tâm, lúc người khác chủ động nhờ giúp đỡ, dưới tình huống khả năng cho phép cô sẽ sẵn lòng hỗ trợ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động đi giúp đỡ người ta, còn là giúp một người khác phái.
Nghĩ đến chuyện không hiểu sao cô lại đưa bánh a giao cho đối phương, thời điểm đến siêu thị mặt Hướng Vãn bỗng nhiên có chút nóng, đồng thời không nhịn được mà chửi thầm trong lòng: Hóa ra mình cũng là loại phàm phu tục tử, chỉ nhìn mặt...
Cho đến lúc đi vào bên trong siêu thị, Hướng Vãn mới không nghĩ đến chuyện này nữa mà vừa đẩy xe mua sắm vừa suy nghĩ xem muốn mua cái gì.
Siêu thị đúng là cách chung cư không xa, nhưng với tay chân gầy yếu cùng cái tố chất thân thể kia, mua nhiều rất khó xách về, cho nên mỗi lần mua sắm cô đều cân nhắc kỹ lưỡng.
Mục đích chính là ra cửa đi dạo, nếu như cô thực sự muốn mua gì đó, hôm nào đặt hàng trên mạng cho người ta giao tới nhà cũng được, cho nên Hướng Vãn cũng không mất nhiều thời gian ở siêu thị.
Ngoài ra, cũng do bên trong siêu thị không khí không lưu thông, cô ở trong này lâu sẽ cảm thấy không thoải mái.
Trên đường trở về, khi đến đèn xanh đèn đỏ, cô theo bản năng nhìn ngó hai bên đường rồi mới đi qua.
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
"Hướng Vãn!"
Hướng Vãn xách theo mấy túi đồ ăn trở về tới bên ngoài chung cư, một tiếng hét to thiếu chút nữa dọa cô nhảy dựng, chờ ngẩng đầu lên mới phát hiện là bà chủ văn phòng chuyển phát đang vừa kêu tên cô vừa chạy từ trong văn phòng ra.
"Làm sao vậy?". Thấy vẻ mặt kích động của bà, Hướng Vãn dừng bước.
"Bánh a giao kia thật sự là do chính tay con làm sao? Trời đất ơi, hương vị cũng ngon quá đi, thơm đến nổi xém xíu nữa là dì cắn luôn đầu lưỡi, còn có...gần đây không biết có phải là dì thường xuyên thức đêm hay không, cho nên hay bị đau đầu, còn luôn cảm thấy nhạt miệng không muốn ăn gì, vừa rồi con cho dì miếng bánh a giao đó, không chỉ ngon mà còn làm cho tinh thần phấn chấn lên vài phần...Bánh a giao này của con cũng thật tốt quá...."
Bà chủ thật sự rất kích động, nói nhanh đến mức Hướng Vãn nghe không kịp.
Bánh a giao cô cũng tự ăn qua, tự nhiên biết hương vị ngon đến cỡ nào, còn công hiệu của nó, tình huống thân thể của cô tệ như vậy, ăn hai ngày nay làm cho khí sắc cũng tốt lên một chút, chứ đừng nói gì tới người bình thường.
"Không ăn thử còn đỡ, ăn thử rồi dì thật sự chờ không nỗi, vừa lúc chuyển phát nhanh còn chưa có chuyển đi, con chia cho dì một hộp trước đi được không?"
Ánh mắt bà chủ văn phòng chuyển phát tràn đầy hi vọng nhìn cô, lại đảo mắt ngó bánh a giao đã đóng gói hoàn hảo chuẩn bị chuyển đi.
Nghe được lời này, Hướng Vãn có chút dở khóc dở cười.
Dù sao cũng là hàng dùng thử, bây giờ bà ấy nói như vậy, chờ sau khi về nhà suy nghĩ lại nhỡ đâu cảm thấy bản thân bị thiệt thì không hay. Còn chưa nói tới hàng đều đã đóng gói xong rồi, lúc này mở ra cũng tốn công, vì thế Hướng Vãn bảo đảm nói: "Dì yên tâm, chậm nhất là buổi chiều ngày mai con liền mang đến đây cho dì."
Bà chủ vẫn có chút muốn có được bánh a giao ngay bây giờ, Hướng Vãn phải khuyên hai cậu mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý: "Vậy cũng được, chiều mai dì tự tới tìm con lấy."
"Được". Hướng Vãn gật đầu, rốt cuộc cũng có thể đi khỏi cừa văn phòng chuyển phát nhanh.
Bà chủ nhìn theo bóng dáng của Hướng Vãn đang tiến vào cửa chung cư, xoay người trở lại ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa, móc ra một cái gương nhỏ soi soi.
Một lúc sau, ông chủ từ bên ngoài trở về, bưng ly nước trên bàn lên uống một miếng.
"Chồng ơi, anh nhìn xem em có gì khác không?". Bà chủ nhìn thấy chồng mình trở về, liền buông gương xuống, ngước mặt lên.
Ông chủ nhìn vợ một cái, ngờ ngờ vực vực hỏi: "Hôm nay em trang điểm sao?"
"Em chỉ tô một chút son môi thôi, mà tô