Edit: Ry
"Cậu không đi à?" Hạ Thanh Hoàn nghiêng đầu nhìn về phía Dương Nhạc, mặt không cảm xúc.
Dương Nhạc giật mình, lập tức ôm cặp sách nhảy dựng lên: "Đi ngay đi ngay đây ạ!" Lớp trưởng thật bạc tình bạc nghĩa, ngồi chung bàn một năm rồi mà cứ thế đuổi mình đi, nhưng y không dám cãi lại, nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Cố Vọng nhìn xuống bàn học, trong chốc lát không nói gì, cậu không rõ Hạ Thanh Hoàn có ý gì.
Được thôi, Hạ Thanh Hoàn không đi tìm giáo viên thì để cậu đi.
Nhấc chân định đến phòng giáo vụ, Hạ Thanh Hoàn bỗng ngước lên nhìn cậu, mỉm cười: "Chào cậu, bạn cùng bàn mới."
Tống Chi Ngôn nhìn Cố Vọng mặt đen xì đúng kiểu thất bại tan tác trở về, hỏi xem sao rồi.
"Không sao." Cố Vọng nói bằng giọng điệu cứng rắn, bắt đầu thu dọn đồ của mình, thở phì phì, hung dữ nhét sách vào trong cặp. Động tĩnh của cậu quá lớn khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn sang.
"Mày không đi tìm cô à?" Tống Chi Ngôn hỏi.
Cố Vọng rầu rĩ: "Cô sẽ không đồng ý."
Lần trước Cố Vọng đã biểu lộ rõ ràng ra mặt là không muốn liên quan đến Hạ Thanh Hoàn, thế mà giờ vẫn trở thành bạn cùng bàn, nhất là Hạ Thanh Hoàn trông cũng không có vẻ gì là không chấp nhận, nếu chỉ có Cố Vọng phản kháng thì vô dụng thôi.
Có thể là sự tiến bộ của cậu khiến cho Lý Thư Nhã có kì vọng rất lớn, cho rằng nếu ngồi chung bàn với Hạ Thanh Hoàn thì sẽ càng giúp cậu học hành tốt hơn.
Cố Vọng tuyệt vọng mà cảm thấy hình như mình lại tới gần cái chết thêm một bước.
Tống Chi Ngôn giúp Cố Vọng thu dọn đồ đạc, cậu ta nói: "Vọng Vọng, mày đừng có dẫm phải vết xe đổ nữa nhé, tao thấy thằng Hạ Thanh Hoàn đó không đơn giản đâu."
Cố Vọng hơi bất ngờ: "Sao mày biết?"
"Trực giác của đàn ông, tao cảm thấy thằng đó che giấu kĩ lắm." Tống Chi Ngôn nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn, sau đó lại chậm rãi lật sách, cậu ta vẫn ngồi ở chỗ cũ, không cần chuyển đồ.
Cố Vọng gật đầu, phụ họa: "Tao cũng thấy vậy."
Trong cốt truyện, mặc dù Hạ Thanh Hoàn lúc nào cũng thản nhiên nhẹ nhàng như không, quan hệ của anh với tất cả mọi người đều không tệ, mà vì bối cảnh gia thế của anh nên những kẻ âm thầm muốn lấy lòng nhiều như cá diếc sang sông.
Nhưng thật ra Hạ Thanh Hoàn là một kẻ cực kì vô tình, nói thẳng ra là máu lạnh. Ở trong truyện, Cố Vọng chưa từng thấy ai có thể đi vào trái tim của Hạ Thanh Hoàn, cũng không thấy ai được người này đối xử đặc biệt.
Ngược lại, hễ là những kẻ trêu chọc đến anh, không một ai có được kết cục tốt, tất cả đều cực kì thảm, hoặc là chết không được tử tế, hoặc là nghèo rớt mùng tơi.
Nếu so với Hạ Thanh Hoàn thì Cố Vọng có thể nói là mình học hành vẫn được, xã giao cũng miễn cưỡng qua cửa, nhưng nếu so gia thế xuất thân thì đúng là gặp sư phụ rồi, Hạ Thanh Hoàn là kiểu sâu không lường được, không phải là người mà Cố Vọng có thể trêu chọc.
Chỗ ngồi của Dương Nhạc ở bên trong, Cố Vọng muốn đi vào thì Hạ Thanh Hoàn phải tránh ra một khoảng tạo lối đi, vì để giảm bớt cơ hội giao lưu với Hạ Thanh Hoàn, Cố Vọng đưa sách vở cho người ngồi bàn sau để họ bỏ lên bàn hộ.
Cố Vọng sắp xếp tất cả mọi thứ xong, hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Hạ Thanh Hoàn, nói nhỏ: "Tôi muốn đi vào."
Hạ Thanh Hoàn giương mắt, con ngươi lạnh lẽo xinh đẹp nhìn Cố Vọng mấy cái, sau đó anh duỗi chân ra, chừa lại một lối đi nhỏ cho Cố Vọng.
Cố Vọng phải đi sát vào người Hạ Thanh Hoàn mới vào trong được.
Quần áo mùa hè mỏng dính ma sát lẫn nhau, rõ ràng chỉ là vài giây thôi mà Cố Vọng lại cảm thấy như cả một năm dài, có trời mới biết liệu Hạ Thanh Hoàn có chặt chân cậu đi không.
Hạ Thanh Hoàn nhìn Cố Vọng nhanh chóng lướt qua người mình, sau khi ngồi xuống còn nhích sang bên cạnh, bèn rũ đôi mắt không nhìn ra được cảm xúc.
Người ngồi phía sau Cố Vọng là con gái, tên là Tằng Hiểu, cô nàng vỗ vai Cố Vọng, cực kì hưng phấn nói: "Hello Cố Vọng!"
Nữ sinh để kiểu đầu nấm tiêu chuẩn, gương mặt tự nhiên hoàn toàn không có một chút ác ý với Cố Vọng, Cố Vọng chậm nửa nhịp mới chào lại.
Cậu không có ấn tượng với bạn nữ này, vốn cô ấy cũng không xuất hiện ở trong truyện, có lẽ là hiệu ứng cánh bướm, trong truyện cũng không có chi tiết Cố Vọng được ngồi chung bàn với Hạ Thanh Hoàn.
Nhận ra chi tiết này, Cố Vọng lập tức hóa đá tại chỗ. Tức là cậu giày vò lâu như vậy, không những không cắt đứt được liên hệ với Hạ Thanh Hoàn và Tưởng Trì, mà kết quả còn ngược lại.
Hạ Thanh Hoàn thấy Cố Vọng làm vẻ mặt cuộc đời này không có tình thương, hàng mi lại rũ xuống, che đi đôi mắt u ám.
-
Bởi vì phải chuẩn bị cho tiết mục hôm tiệc Quốc Khánh, Cố Vọng và Mạnh Âu phải gặp nhau nhiều hơn, Tống Chi Ngôn cũng dính được chút ánh sáng của Cố Vọng, cả ngày chạy theo sau hai người.
Mạnh Âu tập luyện với Cố Vọng, cậu ta và Thẩm Chiếu đứng ở ngoài hành lang lớp học cầm trà sữa, tay kia còn cầm một quyển sách giáo khoa môn Ngữ Văn, là bài tập mà Cố Vọng giao cho bọn họ.
Tiệc tối Quốc Khánh phải tổ chức ở hội trường lớn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì mấy hoạt động lớn hàng năm như này đều là Hạ Thanh Hoàn làm chủ trì, nhưng người cộng tác với anh lại mỗi năm một khác.
Cố Vọng đang ở hậu trường hóa trang với thay trang phục, sau đó còn phải trở về lớp học, đi theo mọi người đến hội trường.
Cố Vọng nhăn nhó chịu đựng mấy đứa con gái bôi bôi trét trét lên mặt mình, lúc nhìn thấy Mạnh Âu cầm một thỏi son môi đến, lập tức lùi về sau: "Tại sao lại phải bôi son nữa?"
Mạnh Âu đã trang điểm cực kì xinh đẹp, mặc một chiếc váy lụa màu đỏ cúp ngực, cô nhướng mày, nói với mấy đứa con gái xung quanh: "Đè Vọng Vọng lại."
Cố Vọng: "..."
Con gái trang điểm xong đương nhiên là sẽ rực rỡ xinh đẹp hơn nhiều, nếu như Cố Vọng cứ để mặt mộc thì sẽ trông hơi nhạt nhòa khi đứng cạnh, chưa kể khi ánh đèn sân khấu hắt lên mặt, lập tức sẽ tái nhợt thành đứa chết trôi.
"Bặm môi đi." Mạnh Âu nói.
Cố Vọng giả vờ như không nghe thấy.
Mạnh Âu kéo tóc cậu: "Mau lên, bặm