Edit: Ry
Cố Vọng biết bơi, nhưng khi không có chút tâm thế chuẩn bị đã bị kéo rơi xuống nước như vậy, chân tay cậu chỉ biết quẫy loạn lên, sặc mấy ngụm nước, còn chưa kịp lấy lại thăng bằng, eo đã bị người ta nắm lấy, cả người được bế lên.
Người còn đang mất thăng bằng nên cậu vô thức ôm lấy người cách mình gần nhất, hai chân quấn lấy eo người kia, không có hơi đâu nghĩ đến việc cơ thể hai người đang ma sát chặt chẽ với nhau, hai tay cũng đi theo đó mà ôm lấy cổ của người trước mặt.
Cả mặt Cố Vọng ướt nhẹp, nước chảy xuống theo sợi tóc, trên mi mắt vẫn còn vương lại hạt nước, ánh mắt như chú nai con bị dọa sợ, chậm chạp nửa ngày mới có lại tiêu cự.
Hạ Thanh Hoàn hiếm khi cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Tiếng nước bị khuấy động dần biến mất.
Hạ Thanh Hoàn kề trán với cậu, hàng mi dài của anh cũng ẩm ướt, mắt sắc sâu thẳm, mặt mày sạch sẽ lại lộ ra sự sắc bén vô cùng, trong chốc lát, Cố Vọng nhìn đến sững sờ.
"Vọng Vọng, đừng sợ." Hạ Thanh Hoàn nhẹ giọng dỗ dành bạn nhỏ bị dọa, hơi đè người vào thành bể bơi, đưa ra một tay vỗ lưng Cố Vọng an ủi.
Cố Vọng muốn mở ra gông cùm xiềng xích của Hạ Thanh Hoàn, nhưng vô dụng.
Hạ Thanh Hoàn trông gầy gò nhưng thật ra lại không hề yếu, kiểu người xuất thân như vậy, chút ngón đòn phòng thân là chuyện cơ bản nhất phải biết, mà Hạ Thanh Hoàn từ nhỏ đã luyện tán đả*.
*Tán đả (散打), hay còn được gọi là tán thủ (散手), là một loại võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc, chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (tiếng Anh còn gọi chung là kungfu).
Hạ Thanh Hoàn cởi trần, Cố Vọng lại chỉ mặt một cái áo sơ mi mỏng, da thịt sít sao kề vào nhau, Cố Vọng có thể cảm nhận được phần cơ bắp trên người Hạ Thanh Hoàn. Ý thức được hiện giờ hai người gần như không còn khoảng cách, mặt Cố Vọng phừng một cái bốc cháy.
Không phải là Cố Vọng muốn vậy, mà do phản ứng của cơ thể không do cậu làm chủ, mặc dù lúc này cậu còn đang ngâm mình trong nước, nhưng nước mát cũng không khiến cơ thể cậu hạ nhiệt được.
Cố Vọng bị hù dọa, lại đúng lúc bị cảm, gần như cả hốc mắt đều ngập nước. Cậu nói bằng giọng mũi, muốn dữ cũng không dữ nổi: "Anh bị điên hả?"
Cố Vọng nói xong lại không hề cảm thấy hối hận, cậu nhìn thẳng vào mắt Hạ Thanh Hoàn. Hạ Thanh Hoàn nhìn cậu một lúc, đưa tay vén tóc cậu sang một bên, tránh cho mắt cậu bị tóc che khuất.
Hạ Thanh Hoàn không có ý định thả người, Cố Vọng đẩy anh: "Hạ Thanh Hoàn, anh..."
Cậu không thể nói hết lời tiếp theo, vì Hạ Thanh Hoàn đã giơ ngón trỏ lên: "Suỵt, đợi lát nữa rồi nói."
Cố Vọng khựng lại, là sao?
Tiếng cười đùa của đám con trai kia càng lúc càng gần, Hạ Thanh Hoàn đặt tay lên gáy Cố Vọng, để cậu giấu mặt vào trong cổ mình, anh ngước mặt nhìn về phía người đang đi tới.
"Đã lâu không gặp." Tên kia nói.
Đỗ Chu rất tự nhiên ngồi xốm xuống bên cạnh bể bơi: "Người của ông à?" Gã nói, giơ tay muốn trêu đùa người trong ngực Hạ Thanh Hoàn.
Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn thản nhiên rơi xuống cổ tay Đỗ Chu, động tác của Đỗ Chu lập tức cứng đờ, gã cảm thấy da thịt trên tay đang bị ánh mắt của Hạ Thanh Hoàn chặt làm từng khúc.
Gã không chút nghi ngờ, nếu như hôm nay gã thật sự chạm vào người này, Hạ Thanh Hoàn sẽ chặt tay gã.
Hạ Thanh Hoàn làm được, không có gì là anh không làm được.
Tay Hạ Thanh Hoàn vẫn đang đặt sau gáy Cố Vọng, nhưng phần lưng của cậu lại hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của Đỗ Chu. Ánh mắt gã lập lòe, cậu trai này có xương bả vai đẹp như cánh bướm, áo sơ mi trắng sau khi bị ướt dán chặt lên da, tạo nên một vẻ đẹp cực kì dụ người mà diễm lệ.
Nhưng Hạ Thanh Hoàn lại đang dùng tư thế bảo vệ tuyệt đối mà ôm người vào trong ngực, gã cũng chỉ dám nhìn thôi, thậm chí ánh mắt cũng không dám dừng lại quá lâu.
Cố Vọng đã nhận ra đây là giọng của tên Đỗ Chu tối hôm qua.
Giọng của Đỗ Chu rất đặc biệt, không phải vì nó hay, mà là vì giọng điệu của gã cực kì ngả ngớn tùy tiện, như thể gã không để bất cứ thứ gì vào trong mắt.
Cậu có lẽ, đã hiểu Hạ Thanh Hoàn muốn làm gì, Cố Vọng bèn thuận theo, ngón tay đan vào sau gáy Hạ Thanh Hoàn, bị dính nước, giọt nước thuận theo đầu ngón tay chảy xuống xương cổ tay, trắng đến chói mắt.
Mặt cậu dán vào cổ Hạ Thanh Hoàn, phần động mạch đang đập mạnh mẽ dưới da gần như hòa làm một với nhịp tim của Cố Vọng.
Đỗ Chu chậm rãi thu tay về, ánh mắt khẽ quét qua tay của Cố Vọng, ngượng ngùng cười hai tiếng: "Ông yên tâm, tôi không phải loại người như vậy.
Khóe miệng Hạ Thanh Hoàn khẽ nhếch lên, con ngươi màu đen đã được nước rửa qua một lần mang theo sự lạnh lẽo: "Thật sao?"
Anh nhìn về phía Việt Phong đằng sau.
Việt Phong hiểu ý, tiến lên tóm lấy vai Đỗ Chu kéo ra sau, hắn hỏi: "Mày không biết xấu hổ à? Đã trở mặt với nhau rồi mày còn dám ở đây nói chuyện với A Hoàn? Có ngửi thấy mùi khai* không?"
*Chữ 臊 ở đây vừa có nghĩa là xấu hổ, vừa có nghĩa là tanh hôi, khai mùi nước tiểu. Bạn Phong đang chửi cha nội Đỗ Chu mặt dày không biết ngượng, đã trở mặt rồi còn đứng đây ra vẻ thân thiết
"Mày ở Tam Trung đúng không, sao mày vào được đây?" Cách nói chuyện của Việt Phong cũng ngang súng máy, khiến cho cái tên Đỗ Chu cà lơ phất phơ thích đánh Thái Cực* với người ta không chống đỡ được.
*Ý là Đỗ Chu thích nói chuyện từ từ, vòng vo
Đỗ Chu không muốn mất mặt trước đám anh em của mình, gã nhìn Việt Phong với ánh mắt u ám, cười lạnh nói: "Việt Phong, tao, mày và A Hoàn đều là một loại người, chúng mày còn giả vờ đóng vai người tốt để làm gì?"
"À." Việt Phong khoanh tay: "Đừng có gọi A Hoàn, cái tên A Hoàn không phải để cho mày gọi. Mày không xứng."
Đỗ Chu cười nhạo hai tiếng, gã và Việt Phong vẫn luôn đấu qua đấu lại, trước kia cũng thế, bây giờ càng thế.
Đỗ Chu lơ Việt Phong, nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn.
Hạ Thanh Hoàn khẽ cười với gã: "Không tiễn."
Mặc dù Đỗ Chu tức giận vì Hạ Thanh Hoàn vĩnh viễn vẫn có cái bộ dáng thượng đẳng cao vời vợi đó, nhưng thấy Hạ Thanh Hoàn thế mà cũng muốn bảo vệ một người, gã bèn cười.
"Chỉ mong các người có thể bảo vệ được." Gã tới gần Việt Phong, ghé vào lỗ tai hắn mà nói, thành công trông thấy sắc mặt Việt Phong trở nên khó coi, gã sảng khoái gọi đám anh em của mình rồi trùng trùng điệp điệp xuống lầu.
Sau khi gã đi rồi, Việt Phong nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn: "A Hoàn, cứ mặc kệ sao?"
"Không vội." Hạ Thanh Hoàn thản nhiên nói.
Việt Phong không nói gì được nữa. Nhà họ Đỗ và nhà họ Hạ vẫn có chút chênh lệch, Đỗ Chu là con trai duy nhất, bình thường cũng không thể tùy tiện động vào gã, không phải là không động nổi, mà là động vào rồi sẽ có rất nhiều phiền phức.
Người cầm quyền hiện giờ của nhà họ Hạ vẫn chưa phải là Hạ Thanh Hoàn, Việt Phong nghĩ rất đơn giản.
Cố Vọng nghe bọn họ nói chuyện, chắc hẳn Đỗ Chu đi rồi.
Cậu ngẩng đầu, chớp chớp mắt, thấy rõ mặt Hạ Thanh Hoàn.
Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn tưởng như hời hợt lướt trên mặt Cố Vọng, vẫn bắt được sự căng thẳng và bối rối trong đôi mắt cậu.
Sợ rồi.
Cố Vọng hơi giãy dụa, Hạ Thanh Hoàn bèn thả cậu ra.
Việt Phong nhìn người đi lên, giơ tay với cậu: "Chào cậu, tôi là Việt Phong, bạn thân của Hạ Thanh Hoàn."
Cố Vọng chỉ là nhẹ nhàng bắt tay với người ta. Cậu biết Việt Phong, trong truyện không có nhắc tới nhiều lắm, nhưng quan hệ giữa hắn và Hạ Thanh Hoàn đúng là rất tốt, là kiểu người trông giống Tống Chi Ngôn nhưng trên thực tế lại rất ác độc.
Những người gần gũi với Hạ Thanh Hoàn, không có ai là đơn giản.
Việt Phong lấy từ bên cạnh ra một cái khăn tắm, ném cho Cố Vọng rồi nói: "Nhớ tránh