Lúc đám Thẩm Chiếu quay lại thì đã thấy Cố Vọng nằm bò ra bàn, kinh ngạc: "Vọng Vọng lại ngủ rồi?"
Hạ Thanh Hoàn thản nhiên, vẻ mặt không có chút gì khác thường: "Ừm."
"Vọng ngủ ghê thật đấy." Tống Chi Ngôn thò tay lay Cố Vọng: "Về lớp đi, mày bảo là còn phải làm bài tập cơ mà?"
Gọi mấy lần Cố Vọng mới ngẩng đầu, cậu mặt không đỏ tim không đập nói: "Mệt quá nên không cẩn thận lại ngủ thiếp đi mất."
Thực ra là vì vừa rồi không biết nên làm phản ứng gì với Hạ Thanh Hoàn, bèn dứt khoát nằm bò ra bàn vùi đầu giả vờ như không nghe, không biết.
Hạ Thanh Hoàn đương nhiên biết nguyên nhân, nhưng anh cũng không vạch trần Cố Vọng.
Việt Phong đi từ trong nhà vệ sinh ra, vừa lau tay vừa nói: "Vậy tôi về trước đây, không quấy rầy mấy người học hành."
Thẩm Chiếu thấy bánh mì trước đó Cố Vọng cho Hạ Thanh Hoàn lại để ở trên mặt bàn, nó bèn thò tay bóc ra ăn, vẻ mặt say mê: "Chà bông cay của trường đúng là ngon nhất."
Việt Phong đen mặt, bóp cổ nó: "Tôi nói là tôi về đây."
Được chiều nên không hề sợ hãi, Thẩm Chiếu: "Ờ."
Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu ôm đồ ăn vặt đi trước, Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn đi sau, tan học rồi nên ngoài lớp 12 ra có rất ít người chọn ở lại trường tự học, một nửa lớp 10 với 11 đều sẽ chọn về nhà, việc học của bọn họ vẫn chưa đến lúc căng thẳng.
Hai đầu cầu thang rất náo nhiệt, đám con trai kề vai sát cánh tôi đẩy ông ông đẩy tôi đùa nghịch, đám con gái ôm tay nhau cười toe toét.
Chỉ có ô cửa sổ nhỏ ở trên vách tường cao cao mang nắng chiều vào, chiếu sáng một phần hành lang.
Một sự bình an không tên.
Phía đối diện có mấy cô gái đang xuống lầu, đi rất chậm, còn thì thầm với nhau, trong đó có một người nữ sinh đỏ mắt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn.
Cố Vọng lập tức hiểu ý, cậu cũng nhìn sang Hạ Thanh Hoàn.
Dường như là đã lấy hết dũng khí, cô gái kia đi xuống, cách Hạ Thanh Hoàn mấy bậc thang, ngăn anh lại.
Cố Vọng hắng giọng một cái, đi cũng không được, không đi cũng không xong, cậu bèn hơi nép ra sau Hạ Thanh Hoàn, cố gắng giảm xuống mức độ tồn tại của mình.
Còn phải tiện thể làm lơ đi chút khó chịu nơi đáy lòng.
"Hạ Thanh Hoàn, tôi là Giang Viện của năm ba lớp một." Cô hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Cố Vọng ở bên cạnh, nhẹ nhàng liếc một cái rồi nhanh chóng trở về trên mặt Hạ Thanh Hoàn: "Tôi biết bây giờ cậu đang theo đuổi Cố Vọng, nhưng tôi, tôi muốn nói là, nếu như, nếu như cậu không theo đuổi được, có thể cân nhắc đến tôi không?"
Cố Vọng: "..."
Đây là cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng! Trâu bò vãi!
Khóe miệng Hạ Thanh Hoàn giật giật, đang định nói chuyện lại bị Giang Viện chen ngang.
"Cậu không cần phải vội vã cho tôi một câu trả lời chắc chắn, tôi có thể đợi cậu cân nhắc cho thật tốt. Thành tích của tôi rất tốt, thi vào đại học A không phải là vấn đề, tôi có thể, tôi có thể đến đại học A chờ cậu một năm." Ánh mắt Giang Viện tràn ngập chờ mong, gia cảnh cô sung túc, bản thân cô cũng ưu tú, là hoa khôi của lớp, cũng có danh hiệu tài nữ xinh đẹp, ít nhất ở trong lòng mình, cô cho rằng mình đủ xứng đôi với Hạ Thanh Hoàn.
Hạ Thanh Hoàn mỉm cười, ý cười rất nhạt, không nhìn ra vui buồn. Anh bình tĩnh nói: "Tại sao chị lại cảm thấy tôi sẽ bị từ chối?"
Cố Vọng: "..."
Giang Viện sững sờ, đây không phải là ý của cô.
Ý của cô rõ ràng là hi vọng Hạ Thanh Hoàn có thể cho cô một cái cơ hội, sau này không thích Cố Vọng nữa thì ưu tiên cân nhắc đến cô.
Nhưng mà trọng điểm của Hạ Thanh Hoàn lại là tại sao anh lại có thể bị Cố Vọng từ chối?
Hiện giờ người khó xử nhất là Cố Vọng.
Hai người ở ngay trước mặt cậu thảo luận việc có thể bị cậu từ chối hay không, cậu lại không thể đứng ra phụ họa Hạ Thanh Hoàn.
Đúng thế, tại sao chị lại cho rằng tôi sẽ từ chối Hạ Thanh Hoàn?
Giang Viện giật mình, cô không biết nên trả lời Hạ Thanh Hoàn như thế nào, đó chẳng qua chỉ là giả sử thôi. Thật ra trước khi đến tỏ tình, đám bạn thân của cô cũng cực kì phản đối, khuyên cô dừng cương trước bờ vực quay đầu là bờ, Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng ở bên nhau là chuyện chắc chắn rồi, cô đi thổ lộ chỉ đơn giản là tự tìm khó chịu mà thôi.
Cô không tin, sao Hạ Thanh Hoàn lại thích... Người như Cố Vọng chứ?
Đúng, Cố Vọng hiện tại vẫn chưa thể hiện kĩ năng gì quá đặc biệt, ngoài lần diễn văn nghệ hôm Quốc Khánh như phù dung sớm nở tối tàn kia, thành tích mới là thứ quan trọng.
Cố Vọng gãi mũi, không định ở lại nữa, cậu vòng qua Giang Viện và đám bạn thân của cô, chậm rãi đi lên lầu.
Hạ Thanh Hoàn nhìn theo bóng lưng của Cố Vọng, nhìn sang Giang Viện, khẽ nói: "Tôi từ chối đề nghị của chị, ngại quá."
Giang Viện sao không nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của anh, sắc mặt trở nên trắng bệch. Hạ Thanh Hoàn đi rồi, đám bạn gái đứng ở sau lập tức tiến lên an ủi cô.
"Ôi trời đã bảo bà đừng tỏ tình rồi."
"Bà nhìn Hạ Thanh Hoàn giống người dễ dàng bỏ cuộc à? Nếu bà để mình làm lốp xe dự phòng thì còn khổ sở dài."
"Tập hợp đủ mười hai chòm sao không sướng hơn à? Làm gì mà phải treo cổ trên một thân cây, mặc dù những người kia so với Hạ Thanh Hoàn đều là cây xiêu vẹo nhưng cũng đáng để lựa chọn một chút à."
"Hầy, con trai mà, đều cùng một loại, con mẹ nó chỉ thích người đẹp thôi."
Giang Viện nghiến răng nghiến lợi: "Ý bà là tôi xấu?"
Ngay thẳng girl: "Sao có thể? Mỗi lần tôi đăng ảnh bà lên tường nhà có thể được 99 like lận!"
Giang Viện hừ một tiếng.
Ngay thẳng girl: "Ý tôi là so với Cố Vọng thì bà kém hơn người ta một chút."
Giang Viện: "..."
Hai giây sau, trong hành lang có một đám con gái đang cấu xé nhau.
"Đừng đánh nhau, đều là chị em mà, đừng đánh nữa."
"Viện Viện, bà cứ so đo với chó làm gì, con nhỏ này suốt ngày cắm đầu vào mấy bài đăng cp của Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng trên diễn đàn, đâu phải bà không biết."
"Đúng thế, hôm nay bà đi thổ lộ với Hạ Thanh Hoàn có khác gì phá thuyền của tôi không, tôi nhịn như thế rồi còn gì, thấy tôi yêu bà nhiều cỡ nào chưa."
"..." Giang Viện hít sâu một hơi: "Mạc Đình Đình, tôi sẽ giết bà!"
-
Tiết tự học buổi tối đại hội thể dục thể thao đều là tự nguyện nên không có giáo viên, Thẩm Chiếu xách cặp đi thẳng sang lớp Cố Vọng dựng trại đóng quân, nó chiếm bàn trước mặt Cố Vọng, may là bàn ngồi trước Cố Vọng là một học tra hoàn toàn không để ý đến chuyện học hành, hạng mục hôm nay còn chưa kết thúc y đã leo tường chạy mất.
Nó viết xong tên lên tờ đề Cố Vọng mới xuất hiện trong phòng học.
"Sao giờ ông mới lên đến nơi vậy?" Tờ đề này có hơi khó, không có Cố Vọng hướng dẫn nó không làm được, nên ngoài họ tên với số lớp ra nó chưa viết gì.
Cố Vọng kéo ghế ngồi xuống: "Bài nào không biết?" Trực tiếp nhảy qua câu hỏi của Thẩm Chiếu đi vào chủ đề chính, không nhìn gương mặt lập tức sụp đổ của Thẩm Chiếu.
"Tất cả."
Cố Vọng: "..."
Cậu cầm bút giảng bài cho Thẩm Chiếu, hồi học đại học cậu đã từng đi làm gia sư nên biết dạy thế nào để người nghe dễ hiểu và vận dụng được. Mặc dù Thẩm Chiếu không thích học nhưng có Cố Vọng ở bên chỉ dạy, nó cũng có chữ vào đầu.
Thẩm Chiếu hoàn toàn không nghĩ vì sao đề bài nào Cố Vọng cũng hiểu, bởi vì Cố Vọng diễn quá tốt, ba giờ sáng đăng bài, ai hỏi cậu cũng nói là đang đọc sách làm bài, mà Vọng Vọng nhà nó vốn đã thông minh rồi, bây giờ còn cố gắng như vậy, hai thứ hợp nhất, bùng nổ.
Vọng Vọng có phát minh ra tên lửa phóng lên mặt trăng cũng không kì lạ chút nào.
Giảng chưa được hai bài, Hạ Thanh Hoàn đã trở lại, Cố Vọng nhìn thoáng qua, thu tầm mắt lại tiếp tục giảng bài cho Thẩm Chiếu.
Hạ Thanh Hoàn lấy từ trong cặp ra một quyển sách bài tập, ngồi xuống bàn trống bên cạnh Cố Vọng, không nói gì, thật sự bắt đầu làm bài.
Anh cũng không hẳn là nói dối Việt Phong, hôm qua Lý Thư Nhã bỏ đống bài tập này lên bàn anh, là đề thi học sinh giỏi, độ khó rất cao, hiện giờ Hạ Thanh Hoàn không cần làm mấy cái đề cơ bản kia nữa.
Bầu không khí giữa Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng có chút kì lạ, nhưng Thẩm Chiếu không cảm nhận được, Cố Vọng giảng cho nó hiểu được mạch suy luận của đề bài, nó còn đang hăng say làm.
Hoàn toàn không chú ý tới sự là lạ giữa Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn.
Cố Vọng không yên lòng xoay bút, đỡ cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện giờ cậu có cảm giác xấu hổ khi bị người khác vạch trần suy nghĩ, trực tiếp đặt lên mặt bàn.
Nếu như không đuổi được...
Loại giả thiết này, Cố Vọng thu lại tầm nhìn, rũ mắt nhìn xuống đề bài số học trên mặt bàn, có thể thành lập à?
Cậu đang ngẩn người, Hạ Thanh Hoàn cũng không tập trung làm bài, hoàn toàn dùng sự quen thuộc và trực giác mà làm.
Cho đến khi Thẩm Chiếu khoanh được đáp án, giương mắt lên lại thấy Vọng Vọng của nó đang ngẩn người, bèn nhìn tờ đề của cậu, một bài cũng chưa làm!
"Vọng Vọng, ông đang nghĩ gì thế?"
Cố Vọng lấy lại tinh thần, không chút nghĩ ngợi nói: "Không biết làm."
Thẩm Chiếu dùng bút chọc chọc cánh tay Cố Vọng: "Vậy ông hỏi lớp trưởng lớp ông đi, chắc chắn cậu ta biết mà."
Cố Vọng liếc nhìn tờ giấy nháp viết đầy công thức trên bàn Hạ Thanh Hoàn: "Không sao, tự tôi làm được."
Cậu chỉ thuận miệng nói vậy, chứ không phải là thật.
Cố Vọng nói xong thì Hạ Thanh Hoàn cũng vừa hay viết xong công thức giải câu hỏi cuối cùng, anh đặt bút xuống, rút tờ đề dưới tay Cố Vọng, nhẹ nhàng hỏi: "Câu nào không biết?"
Giọng điệu hoàn toàn khác lúc nói chuyện với người khác, ngay cả Việt Phong cũng không có loại đãi ngộ này.
Cố Vọng lại không nhận ra.
Cậu tiện tay chỉ vào một câu: "Câu này."
Là một bài hình, yêu cầu phải vẽ hình ra.
"Có thước không?" Hạ Thanh Hoàn hỏi.
"Có." Cố Vọng thuận tay lấy thước của Thẩm Chiếu cho Hạ Thanh Hoàn.
Thẩm Chiếu: "?????" Gì, tự nhiên như không vậy.
Thật ra mấy câu hỏi này Cố Vọng đều biết, thậm chí bình thường sách cậu đọc cũng không phải tài liệu giảng dạy của cấp ba, chỉ có trước lúc thi là cậu sẽ giở sách ra ôn tập củng cố lại một lần.
Nhưng bây giờ, cậu phải giả vờ như mình không hiểu, tự mình đào hố thì phải tự nhảy xuống thôi.
Tờ đề được để ở chỗ hai cái bàn ghép lại với nhau, Hạ Thanh Hoàn đang chăm chú giảng bài cho Cố Vọng, Cố Vọng hơi nghiêng người, bọn họ cách nhau rất gần.
Những ngón tay thon dài giữ thước kẻ, khớp xương rõ ràng, Hạ Thanh Hoàn không có sự gầy gò của người thiếu niên như Cố Vọng, khi đặt bút viết, chỗ cánh tay sẽ hiện lên đường cong cơ bắp mượt mà mạnh mẽ.
Anh đang xắn tay áo, nên Cố Vọng có thể trực tiếp thấy rõ.
Theo cánh tay là bờ vai chính trực, phần ống tay rộng rãi của áo chữ T nương theo động tác của Hạ Thanh Hoàn mà khẽ di chuyển. Cố Vọng thoáng nhìn dọc theo chỗ xương quai xanh lộ ra ngoài cổ áo của anh, rồi cứ thế đi lên, là yết hầu, mỗi khi anh nói chuyện hay nuốt nước miếng đều sẽ động đậy.
Ánh mắt Cố Vọng cứ thế một đường đi lên trên, không dừng lại, cho đến khi gặp ánh nhìn của Hạ Thanh Hoàn.
"Em không nghe?" Trong mắt Hạ Thanh Hoàn mang theo chút ý cười vụn vặt, anh vẽ xong hình, hỏi cậu có nghe rõ không, nghiêng đầu đã thấy Cố Vọng đang nhìn mình cằm chằm.
Ánh mắt Cố Vọng thoáng có chút hoảng loạn ngắn ngủi, cậu không ngờ mình lại lật xe.
"Có." Cố Vọng biện minh cho mình.
Để chứng minh mình có nghe, Cố Vọng cầm bút, lấy ra một tờ giấy nháp, vẽ lại hình đề bài yêu cầu, còn đánh dấu ở bên cạnh.
Lúc vẽ vẻ mặt cậu rất chăm chú, có thể là vì muốn chứng minh mình quả thật không mất tập trung, mà có mất tập trung hay không thì cũng không thay đổi sự thật là cậu bị bắt quả tang nhìn trộm người ta.
Hạ Thanh Hoàn nhếch khóe môi, anh cũng không ngại Cố Vọng nhìn lén mình, thậm chí, quang minh chính đại mà nhìn lại càng tốt hơn.
"Xong." Cố Vọng đẩy tờ giấy nháp đến trước mặt Hạ Thanh Hoàn.
Hạ Thanh Hoàn rũ mắt nhìn, thật lâu sau, anh chợt cười.
Đây không phải là cách vẽ vừa rồi anh dạy Cố Vọng.
Cố Vọng thấy anh cười, tưởng mình vẽ sai, đối với Cố Vọng thì làm sai còn dễ nổi cáu hơn là bị phát hiện nhìn lén.
Cậu khô cằn hỏi: "Tôi vẽ sai à?"
Hạ Thanh Hoàn bấm ngón tay, gõ lên mặt giấy, thản nhiên nói: "Câu này có ba cách vẽ hình, em vẽ đúng."
Cố Vọng thở ra một hơi.
Hạ Thanh Hoàn ngừng lại một chút mới nói tiếp: "Nhưng cách vừa