Edit: Ry
Nơi lòng bàn tay kề nhau nóng lên, mạch đập dần hòa chung một nhịp.
Cố Vọng muốn rút ra, nhưng lại không rút được.
Tiểu Lục quay đầu rướn cổ lên định xem hai anh đang làm gì, Hạ Thanh Hoàn đã thuận thế kéo tay Cố Vọng xuống giữa hai người.
"Tay của Vọng Vọng đẹp hơn tay anh." Tiểu Lục ngồi ở ghế của mình, xòe tay đặt lên chân, chăm chú quan sát nửa ngày, đột nhiên nghiêng sang nhìn Cố Vọng: "Em muốn xem, em muốn xem đường tay của Vọng Vọng."
Cố Vọng: "Đường gì cơ?"
Tiểu Lục vươn tay ra: "Cái này này, mấy cái đường này này."
Cố Vọng: "..."
Cố Vọng muốn rút tay khỏi bàn tay Hạ Thanh Hoàn, nhưng Hạ Thanh Hoàn lại không có ý định buông ra, đầu móng tay cậu hung hăng bấm vào thịt trên mu bàn tay anh.
Hạ Thanh Hoàn nghiêng đầu nhìn Cố Vọng, vẻ mặt vẫn như không, ánh mắt mơ hồ hiện ra một câu: Đừng phí sức.
Cố Vọng: ...
Thật lâu sau, dưới cái nhìn nóng rực của Tiểu Lục, Cố Vọng đưa tay phải cho bé.
Tiểu Lục hết nhìn lòng bàn tay Cố Vọng rồi lại nhìn cậu, chớp chớp mắt: "Tay trái cơ."
Cố Vọng rũ mắt nhìn bé con, mặt không đổi sắc: "Đây là tay trái."
Cảnh sắc ngoài cửa xe hiện lên chập trùng, lững lờ trôi nổi, đêm tối dần tiến vào, làm ngập tràn buồng xe.
Cố Vọng nhìn Tiểu Lục vạch tay phải mình ra nghiên cứu cực kì nghiêm túc, lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác tội lỗi vì đã lừa trẻ con.
Tiểu Lục nghiên cứu xong, lại ngẩng đầu: "Vọng Vọng, để em xem tay phải của anh đi."
Cố Vọng: "..."
Vẫn chưa xong à, ai dạy con bé xem chỉ tay vậy.
Cố Vọng vừa định nói đây cũng là tay phải, dù sao thì cũng lừa người ta rồi, thêm lần nữa thì cũng thế, Hạ Thanh Hoàn bỗng nghiêng đầu nhìn bé con. Gương mặt anh ẩn trong bóng tối, nhưng chỉ cần anh ta đang nhìn bạn, bạn sẽ không thể lờ đi được khi ánh mắt đó dừng ở trên mặt bạn.
Tiểu Lục không dám nói tiếp nữa.
"Nghĩ xem nên giải thích với ba em chuyện yêu sớm thế nào đi." Hạ Thanh Hoàn cũng không quan tâm Tiểu Lục có hiểu không, nói gọn gàng dứt khoát.
Cố Vọng cho là Tiểu Lục không hiểu, ai ngờ bé con lại hiểu rất rõ.
Bé biết cái gì gọi là yêu sớm.
Có lẽ là bị hiểu lầm mình yêu sớm với đồ đần khiến bé con cảm thấy bị sỉ nhục, trong chớp mắt, ngay cả Hạ Thanh Hoàn cũng không khiến cô bé sợ.
"Em không có yêu sớm, còn lâu em mới yêu sớm với người đần."
Tiểu Lục bi bô tranh cãi chuyện có yêu sớm hay không, rất khó để người ta nén cười.
Dường như tất cả dũng khí của bé con đã dùng hết vào lần chống đối này với Hạ Thanh Hoàn, nói xong, bé con lại nhìn về phía Cố Vọng: "Vọng Vọng, cho em xem..."
Cô bé vẫn còn nhớ thương cái tay của Cố Vọng.
Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy ánh mắt Hạ Thanh Hoàn thay đổi, vội vã đạp phanh, quay ra sau nói với mấy vị tổ tông: "Đến rồi ạ."
Dì giúp việc đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Tiểu Lục tự tháo dây an toàn, cửa xe vừa được mở ra bé con đã nhảy xuống, nằm rạp trên mặt đất, lại tự mình dứng dậy, chạy về phía dì.
Cố Vọng nhìn Hạ Thanh Hoàn: "Bỏ ra."
Hạ Thanh Hoàn nhìn Cố Vọng một hồi lâu, chậm rãi thả lỏng bàn tay đang siết chặt, khoảnh khắc anh buông tay ra, Cố Vọng nắm tay lại, trong lòng bàn tay có một lớp mồ hôi mỏng.
-
Hạ Chi Nham hiếm khi về nhà nên Trương Bạch Lộ hay hẹn bạn tới chơi mạt chược. Một đám đàn bà có tiền lại rảnh rỗi tập trung một chỗ cũng chỉ biết dạo phố, mua sắm, đánh bài, cắm hoa với làm đẹp.
Lúc chiếc xe Bentley lái vào trong sân, đèn xe rọi thẳng vào cửa sổ sát đất của lầu 1, một người phụ nữ đang ngồi chơi mạt chược giơ tay che mắt, đợi đến lúc xe được lái vào ga ra, cô ta mới bỏ tay xuống, dùng giọng điệu hơi phàn nàn nói: "Cậu chủ nhà mấy người về rồi kìa."
Trương Bạch Lộ nhìn ra sân một cái, không nói chuyện, đùa à, ả còn lâu mới hùa theo cái loại chua ngoa này.
Ba người còn lại cũng vươn đôi mắt hiếu kỳ ra ngoài sân. Đám chị em tốt của Trương Bạch Lộ không chỉ có mấy người đang chơi bài này, gần như mỗi tuần đều là những người khác nhau, Hạ Chi Nham cần ả móc nối với ai, ả sẽ lập tức trở thành chị em thân thiết với người đó.
Mấy người hiện giờ, chỉ là ngẫu nhiên nghe người ta nói trong các bữa tiệc, hoặc là từ miệng các ông chồng mà biết được về Hạ Thanh Hoàn, chứ cũng chưa từng chính thức gặp người thật, tiệc rượu của giới kinh doanh lại càng không thể gặp, dù sao thì học sinh vẫn phải đặt việc học lên hàng đầu.
Chàng trai mặc đồ rộng rãi, nhưng không ai có thể xem nhẹ khí chất và gương mặt anh, nhưng bên cạnh anh còn có một cậu bé.
"Cái người cao cao là Hạ Thanh Hoàn đó, đừng nhìn nữa, đánh bài đánh bài đi." Nhìn tiếp nó móc mắt mấy người giờ.
"Vậy đứa nhỏ bên cạnh cậu ấy là ai?"
Trương Bạch Lộ nghe vậy thì nhìn ra sân một chút, nam sinh đang đi cạnh Hạ Thanh Hoàn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ màu lam nhạt, quần jean xanh đậm, nhan sắc cũng chói mắt không kém.
"Bạn cậu ta." Trương Bạch Lộ cầm một quân nhị văn gõ lên bàn: "Nhìn hoài, có muốn đánh nữa không nào?"
"Đánh đánh đánh, bọn tôi chỉ là tò mò thôi mà."
"Tò mò hại chết mèo đấy."
Người phụ nữ vẫn luôn truy hỏi nghe vậy thì ngượng ngùng: "Chỉ hỏi một chút thôi mà, sao lại nói mấy chuyện hại chết với không hại chết chứ."
Trương Bạch Lộ mân mê phần vai áo trượt xuống, cười như không cười: "Thật sao?"
Đàn bà không có mắt hoặc là nữ sinh không có mắt đều đã từng xuất hiện.
Con trai tầm cấp hai sẽ bắt đầu bước vào tuổi dậy thì, lớn nhanh như thổi. Hạ Thanh Hoàn lớp 10 đã cao đến 1 mét 8, chỉ là người hơi gầy, nhưng bề ngoài cũng đã dần tan đi vẻ non nớt.
Bề ngoài đã là một thanh niên.
Hạ Chi Nham khi ấy cũng chỉ mới ba mấy, là cái tuổi cơ thể khỏe mạnh tinh lực dồi dào, đa phần đám con gái lọt vào mắt xanh của gã đều là các cô nàng chừng hai mươi tuổi, có dịu dàng ngoan ngoãn, có nhõng nhẽo yêu kiều, đủ dạng đủ màu, còn phong phú hơn cả vườn hoa.
Cô ả ngồi ở phòng khách, Hạ Thanh Hoàn vừa mới tắm xong đi ra khỏi phòng, vào bếp lấy đồ uống. Cậu con trai mặc đồ ở nhà, tóc hơi ướt, trong sự ngây ngô có xen chút hương vị của người trưởng thành, so với Hạ Chi Nham, hiển nhiên là càng thêm mê người.
Hạ Thanh Hoàn cũng không trốn tránh, cái loại con gái vì tiền mà trèo lên người Hạ Chi Nham, anh hoàn toàn không để vào mắt.
Anh cúi người lấy đồ ăn vặt trên bàn trà, tay còn chưa kịp rút về đã bị cô ả đè lại, bàn tay yếu đuối không xương che trên đốt ngón tay rõ ràng của cậu thiếu niên, dọc theo cánh tay đi lên, ý tứ trong đó, không cần nói cũng biết.
Hạ Thanh Hoàn cười, thu tay về, đứng lên, ở trên cao nhìn xuống, thản nhiên nói: "Tôi không đánh con gái."
Anh không đánh, nhưng anh đợi lúc cô ả đang ở trong vườn ngắm hoa, thả chó ở sân sau ra.
Chó săn được nuôi đến lông bóng mượt, khi chạy cơ bắp ở tứ chi gồng lên, răng nanh lộ ở bên ngoài, không phân biệt là đực hay cái.
Anh ghé vào trên ban công, nhìn cô ả kia mất sạch hình tượng, lăn lê bò toài trên mặt đất, khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt. Ả ta ngồi trên cái trụ giữa đài phun nước gào khóc kêu cứu, ngẩng đầu lên thì thấy Hạ Thanh Hoàn ở trên ban công tầng hai.
Cô ả sửng sốt.
Người thiếu niên kia vẫn mặc bộ đồ ở nhà, vẫn trông hòa nhã như trước, trong tay cầm một quyển sách, khẽ mỉm cười với cô ả, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười.
Không ai có thể quản nổi Hạ Thanh Hoàn, anh ta là kẻ không coi ai ra gì.
Đương nhiên, những chuyện này Trương Bạch Lộ sẽ không nói với ai, ở nhà họ Hạ lâu như vậy rồi, ả cũng biết chuyện gì nên nói chuyện gì không, ả chỉ muốn sống những ngày tốt lành thôi.
Chẳng mấy chốc, bầu không khí đã khôi phục sự náo nhiệt, Trương Bạch Lộ rất biết cách xã giao nên chỉ trong chốc lát, đám phụ nữ kia đã bị ả dỗ cho không biết Đông Tây Nam Bắc.
-
"Có đói không?" Hạ Thanh Hoàn hỏi.
Cố Vọng nói không đói.
"Anh nấu bát mì cho em."
Cố Vọng câm nín, lát sau hỏi: "Vậy anh còn hỏi làm gì?"
Hạ Thanh Hoàn hơi nhếch khóe miệng: "Hỏi cho có."
Cố Vọng để cặp ở trong phòng khách, Hạ Thanh Hoàn đã đi vào trong bếp.
Cố Vọng cho rằng Hạ Thanh Hoàn không biết nấu cơm, phải nói là, người như bọn họ, hẳn là sẽ không nấu cơm. Chính Cố Vọng cũng không biết, dù sau này cậu trở thành trẻ mồ côi, không có nhà, nhưng cả ngày phải bôn ba vì cơm áo gạo tiền, hoàn toàn không rảnh để học nấu ăn.
Lúc xuống lầu, nhìn thấy phòng khách quen thuộc, trong chốc lát vẻ mặt Cố Vọng trở nên hoảng hốt.
-
"Tổng giám đốc Hạ rất yêu tiên sinh Cố đấy ạ, ngài ấy còn đặc biệt học nấu cơm vì ngài."
Cố Vọng ngồi trên xe lăn chơi game, không buồn ngẩng đầu: "Không yêu tôi thì hắn yêu ai?"
Ngoại trừ việc không thể đi ra ngoài, Cố Vọng vẫn sống rất tốt, mặc dù ý muốn ra ngoài càng lúc càng mãnh liệt, sắp vượt quá cả tình cảm với Hạ Thanh Hoàn, nhưng mỗi lần Hạ Thanh Hoàn nói với cậu: "Hãy ở bên cạnh anh, đừng đi đâu hết."
Cố Vọng vẫn sẽ nói, được.
Cậu thích Hạ Thanh Hoàn, cho nên cảm thấy có vẻ mình vẫn có thể chịu đựng được, thế là lại tự thuyết phục bản thân.
Mặc dù đôi khi sẽ càng nghĩ càng giận, cuối cùng phát cáu làm ầm ĩ một hồi, từ gối ôm trên ghế sô pha cho đến đèn rồi đồ sứ trong tủ, cậu mắt cũng không chớp phá những thứ đó nát bấy.
Cái gì Hạ Thanh Hoàn cũng chiều theo Cố Vọng, để cho cậu phá, phá đủ rồi còn có thể nhẹ nhàng thủ thỉ dỗ dành cậu, cái gì anh cũng có thể cho em, bao gồm cả mạng anh, ngoại trừ tự do.
-
Cố Vọng nhìn chiếc đèn trùm hình hoa huệ bên cạnh TV, hơi mỉm cười, về sau nó bị đập cho vỡ nát.
Cố Vọng đi vào trong bếp, ung dung từ tốn xắn ống tay áo lên, tựa ở cạnh cửa: "Có cần giúp một tay không?"
Dì giúp việc đã bị Hạ Thanh Hoàn đuổi ra ngoài, thậm chí anh còn không muốn để Cố Vọng ăn cơm người khác