Edit: Ry
Cố Vọng nói xong, không cảm thấy mình nói gì sai, cậu còn rất quy củ đặt cuốn sách bài tập của người ta đến trước mặt Hạ Thanh Hoàn: "Anh ơi, anh xem cho cậu ấy đi."
Tống Chi Ngôn ngơ ngác hỏi Cố Vọng: "Vọng Vọng, mày có biết mày đang nói gì không?"
Cố Vọng còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, phản ứng của cậu trì trệ hơn bình thường rất nhiều.
Tống Chi Ngôn tranh thủ quan sát Hạ Thanh Hoàn, ánh mắt người kia cực kì dịu dàng, dịu dàng đến khiếp người, con ngươi như mực khiến cổ họng người khô căng.
Vọng Vọng, đm mày thế này khác đéo gì tự dâng mình lên cửa không hả?!
Cũng chỉ khoảng 20 giây gì đó, Cố Vọng đã nghĩ ra nên trả lời Tống Chi Ngôn thế nào, cậu gật đầu, bộ dáng rất đương nhiên: "Biết chứ."
Tống Chi Ngôn: "..."
Là cậu ta sai, cậu ta không nên trông đợi vào việc có được câu trả lời bình thường từ một con ma men!
Thẩm Chiếu chống cằm, cái đũa mò mẫm bới loạn trong đĩa thức ăn, thỉnh thoảng lại nhìn Cố Vọng một cái, rồi nhìn sang Hạ Thanh Hoàn, nó bỗng nhớ đến một việc.
Thẩm Chiếu là một đứa não cá vàng, nhưng chuyện liên quan đến Cố Vọng thì nó nhớ còn kĩ hơn cả chuyện của chính nó.
Từ xưa đến giờ Cố Vọng vẫn luôn thích uống rượu, trắng đỏ đều thích, nhưng uống một chén là gục, nhưng phần lớn thời gian say đều rất ngoan, thậm chí nếu không quan sát kĩ thì không ai nhìn ra được là cậu uống say cả.
Cho nên lần đó Cố Vọng say, trốn sau ghế sô pha gọi điện, không ai để ý đến cậu.
Do có người bỗng tắt nhạc khiến cho cả phòng yên tĩnh lại, khiến cho tiếng Cố Vọng lẩm bẩm rõ ràng lọt vào tai.
Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn không hát nữa, đi tới xem Cố Vọng đang nói chuyện điện thoại với ai.
"Vậy anh đang làm gì?"
Cố Vọng mở loa ngoài nên Tống Chi Ngôn và Thẩm Chiếu cũng nghe được tiếng người bên kia nói chuyện, người kia mãi lâu sau mới nói, thanh âm lạnh nhạt, lại có chút bất đắc dĩ: "Đang ngủ."
"Ồ." Cố Vọng cúi đầu, say khướt rồi, một lát sau cậu lại hỏi: "Vậy anh đang làm gì?"
Thẩm Chiếu and Tống Chi Ngôn: "..."
Người kia lại không ngại phiền, trả lời một lần rồi một lần, trong giọng nói không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Thẩm Chiếu và Tống Chi Ngôn lúc này mới dựa vào ngữ điệu và giọng nói, phân biệt được người ở đầu kia điện thoại là ai, cái kiểu vừa lạnh nhạt vừa đều đều này, vcl chẳng phải là Hạ Thanh Hoàn à?!!!!
Anh ta vậy mà lại nhận điện thoại của Cố Vọng?!
Lại còn cùng cái con ma men kia chơi trò hỏi đáp chán ngắt này nữa?!
Cố Vọng mơ mơ màng màng thiếp đi, Thẩm Chiếu cầm điện thoại Cố Vọng định cúp máy hộ cậu, nhưng đúng lúc đó cô nhỏ ở trên bục vừa chọn bài hát xong, quay lại đã thấy Cố Vọng ngủ rồi, bất mãn nói: "Vọng Vọng, anh đã hứa là sẽ hát với em cơ mà, bây giờ là mấy giờ mà đã ngủ rồi!"
Trong tay cô nhỏ còn đang cầm míc, tiếng nói vang vọng khắp phòng, Thẩm Chiếu vừa nói "Để lần sau Vọng Vọng lại chơi với em" vừa định tắt điện thoại, cúi đầu xuống mới phát hiện ra màn hình điện thoại di động đã tối đen.
Không biết cuộc gọi đã bị cúp từ lúc nào.
Tống Chi Ngôn đứng dậy khỏi ghế sô pha, đẩy con bé ra xuống khỏi bục hát: "Con nhóc này cút sang một bên, Vọng Vọng tỉnh lại biết mày gọi nó là Vọng Vọng nó lại đánh mày một trận bây giờ."
"Vậy thì em sẽ mách chú Cố là anh ấy bắt nạt em họ yếu đuối!"
"Ờ mách đi mách đi, giờ này mày vẫn còn lêu lổng ngoài đường còn dám mách lẻo hả."
"..."
Khi Thẩm Chiếu cho rằng, có lẽ Hạ Thanh Hoàn đã bị Vọng Vọng tán đổ rồi, chẳng qua là muốn thử thách Cố Vọng chút thôi, ai ngờ ngày hôm sau Tống Chi Ngôn lại chat trong nhóm là Hạ Thanh Hoàn ném sô cô la Vọng Vọng đặc biệt mua từ nước ngoài về vào thùng rác, ngay cả mắt cũng không thèm chớp.
Vô số lần Thẩm Chiếu cảm thấy nó không đủ thông minh, nhưng với cái tên Hạ Thanh Hoàn này, dù có IQ cao hơn nữa thì chắc cũng chẳng hiểu nổi anh ta.
Tống Chi Ngôn chọc Thẩm Chiếu một cái: "Mày nghĩ cái gì đấy?"
Thẩm Chiếu nhìn về phía Cố Vọng: "Đang nghĩ xem tại sao Vọng của tao lại đẹp trai ngầu lòi như vậy."
"..."
Cố Vọng đặt cuốn sách bài tập xuống trước mặt Hạ Thanh Hoàn, ý là bảo Hạ Thanh Hoàn giảng bài cho người ta.
Nhưng mọi người đều biết, Hạ Thanh Hoàn chưa từng giảng bài cho ai, trước đây cũng từng có không ít người đến hỏi bài anh, Hạ Thanh Hoàn luôn vứt cho họ đống giấy nháp để đuổi đi.
Hạ Thanh Hoàn không động đậy.
Cố Vọng không khỏi nhíu mày, gõ lên phần bàn trước mặt Hạ Thanh Hoàn: "Anh, anh mau giảng cho cậu ấy đi."
Hạ Thanh Hoàn ngước mắt nhìn cậu thiếu niên rực rỡ chói lòa như ánh mặt trời gay gắt.
"Anh không nói, em sẽ mất mặt."
Việt Phong kích động đập bàn, lấy di động từ trong túi ra, mở camera chĩa về phía Cố Vọng: "Tôi nhất định phải quay lại thời khắc xúc động lòng người này, tôi thề, ngày mai chắc chắn Cố Vọng sẽ thấy nghi ngờ cuộc đời."
Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn dời khỏi mặt Cố Vọng, không mặn không nhạt rơi xuống cậu bé đang do dự bất an bên cạnh, anh thản nhiên nói: "Qua đây, tôi giảng cho cậu."
Nam sinh mặt xám xịt, tâm cũng như tro tàn, y tưởng rằng Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn không hẹn hò với nhau, ai dè, y bị sự mập mờ chọc người giữa bọn họ đâm cho nát lòng rồi.
Cố Vọng gọi Hạ Thanh Hoàn là anh trai...
Hạ Thanh Hoàn là anh trai gì của cậu cơ?!
Hạ Thanh Hoàn đã đồng ý với Cố Vọng là giảng bài cho người ta, đương nhiên sẽ không qua loa, anh giảng đủ mười cách thích hợp để làm bài toán đó, nam sinh kia ngơ ngơ ngác ngác gật đầu nói hiểu rồi, sau đó cầm sách vở ngơ ngơ ngác ngác rời đi.
Y thất tình rồi.
Việt Phong nhìn bóng lưng đầy mất mát của đứa bé kia, bất đắc dĩ thở dài: "Đứa nhỏ đáng thương, bị những giả tạo che mờ đôi mắt."
Không ai quan tâm đến hắn.
Hạ Thanh Hoàn nhìn Cố Vọng: "Anh nể mặt em."
Cố Vọng gật đầu như một vị phụ huynh khen ngợi con mình.
"..."
Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn đối đầu với đôi mắt không quá tỉnh táo của Cố Vọng, anh nhẹ giọng hỏi: "Có thưởng không?"
"Có." Cố Vọng nói, cúi xuống ôm một chồng bia, bỏ từng lon lên bàn: "Lại đây, em uống với anh một lon."
"..."
-
Trên đường trở về lớp, Cố Vọng đi rất chậm, sắc mặt cũng như thường, thậm chí đi đường cũng bình thường, hoàn toàn không giống người say, đấy là nếu như không nói chuyện với cậu.
Văn Đình ôm chồng bài tập đi xuống lầu, thấy Cố Vọng thì thuận miệng chào một câu: "Chào buổi chiều."
Cố Vọng tươi cười: "Buổi sáng tốt lành."
Văn Đình: "?????"
Tống Chi Ngôn lôi Cố Vọng còn đang suy nghĩ xem sau đó nên nói cái gì, nói với Văn Đình: "Chào buổi chiều."
Nếu mà bị phát hiện ra uống rượu bia ở trường, chắc chắn là sẽ bị phạt viết kiểm điểm.
Cố Vọng bây giờ nói chuyện câu trước đá câu sau, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, tới gần một chút là có thể ngửi được mùi cồn, nhưng chỉ thoang thoảng nên không quá rõ ràng, thế nên, chỉ cần cậu không mở miệng là được.
Tống Chi Ngôn nhẹ nhàng thở ra: "May mà tiết tự học buổi tối không có giáo viên."
Hiện giờ trong tiết học, các thầy cô đều thích gọi Cố Vọng trả lời câu hỏi.
Mạch suy nghĩ rõ ràng, phương pháp ngắn gọn.
Thẩm Chiếu nói lời kinh người: "Chưa chắc đâu, thỉnh thoảng vẫn có giáo viên vào trông đấy, tiết tự học tối qua lớp bọn tao phải học Lý đây này."
Tống Chi Ngôn mỉm cười: "Này, Chiếu, bố hỏi mày nhé."
Thẩm Chiếu gật đầu: "Hỏi đi."
"Mày đéo mở mồm thì sẽ chết à?"
"..."
Không khí giữa hai người đọng lại mấy giây, sau đó trên hành lang của dãy phòng học, có hai tên lãng tử quay đầu tiến bộ thần kì trong mắt giáo viên đang lao vào đấm nhau, Việt Phong giơ tay can ngăn, lại cố ý hơi lệch sang một bên, thừa cơ đạp cho Tống Chi Ngôn một phát, bị Tống Chi Ngôn phát hiện.
"..."
Giây phút tạm dừng ngắn ngủi qua đi, Việt Phong cũng gia nhập hàng ngũ đánh đấm.
Cố Vọng mặc kệ mấy người đằng sau, cậu từng bước từng bước đi lên cầu thang, đi rất chậm rất nghiêm túc.
Hạ Thanh Hoàn cũng bước chậm lại đợi cậu.
Trên vách tường chỗ khúc cua có cái cửa nhỏ nhìn ra ngoài, thấy được từng đám mây màu quýt chất chồng lên nhau, bay bay che khuất Mặt Trời, ánh sáng mờ ảo lại dịu dàng bao trùm lấy cả tòa nhà.
Cố Vọng ở phía sau lặng lẽ giơ tay nắm lấy ngón út của Hạ Thanh Hoàn.
Kéo thử nhưng không cảm nhận được sự phản kháng, Cố Vọng lại dùng sức hơn một chút.
Hạ Thanh Hoàn đứng lại, anh rũ mắt, nhìn xuống cái tay bên hông đang bị nắm. Cố Vọng mảnh mai nên tay cũng nhỏ, nhỏ hơn tay Hạ Thanh Hoàn nhiều, vừa thon vừa trắng, nắm lấy ngón út của anh, trông như từng vòng nhẫn ngọc trắng.
"Em sợ đi lạc, anh dắt em đi." Cố Vọng khẽ nói.
Nửa ngày sau, đuôi mắt Hạ Thanh Hoàn khẽ nhướng lên: "Ừ."
Anh rút ngón út* ra khỏi tay Cố Vọng, sau đó nắm lấy cổ tay cậu: "Như vậy có được không?"
*Raw là 拇指 tức ngón cái (cũng mang nghĩa là ngón tay/chân to), nhưng ở trên là Vọng Vọng nắm ngón út của Hạ chó, có thể là tác giả nhầm hoặc đang nhấn mạnh ngón tay Hạ chó to vl.
Hạ Thanh Hoàn nhẹ nhàng hỏi, như đang dỗ dành một đứa bé.
Cố Vọng nhìn chằm chằm cổ tay đang bị nắm chặt, chậm rãi nói: "Vậy cũng được."
Cố Vọng từng bước một đi theo sau lưng Hạ Thanh Hoàn, mỗi