Edit: Ry
! ! ! !
! ! !
! !
!
Hành động của Hạ Thanh Hoàn quá đột ngột, không chỉ có Cố Vọng không kịp phản ứng mà mấy người đứng hóng hớt xung quanh cũng không kịp phản ứng.
Lúc lấy lại tinh thần, xung quanh đã vang lên những tiếng hít khí lạnh.
Áo Hạ Thanh Hoàn vẫn ẩm, Cố Vọng dán tai ở trên, ý lạnh xâm nhập khắp người.
Khiến cậu run lên.
Nhịp tim của Hạ Thanh Hoàn, gần trong gang tấc.
Nhịp tim của anh, có cùng một tần suất.
Màu máu đỏ chạy từ cổ lên tai, sau đó nhuộm khắp cả người cậu.
Cố Vọng sắp bốc cháy rồi.
Gần như lần nào Hạ Thanh Hoàn cũng có thể đỡ lấy và phá hủy chiêu của Cố Vọng.
Có chút bối rối đẩy Hạ Thanh Hoàn ra, Cố Vọng dựa lưng vào ghế, ánh mắt không dám đối diện với Hạ Thanh Hoàn, cậu lắp bắp: "Nghe... Nghe thấy rồi."
Ánh mắt Hạ Thanh Hoàn dừng lại trên đỉnh đầu Cố Vọng một chút, Cố Vọng có hai xoáy tóc, một cái ở chính giữa, một cái hơi lệch sang một bên.
Người có hai xoáy là người thông minh, cũng thích đùa vui ồn ào.
Trong mắt Hạ Thanh Hoàn tràn ngập ý cười nhàn nhạt.
Nhóc con này đúng là rất thông minh, cũng rất thích đùa nghịch ồn ào, có thế nào cũng không thay đổi.
Dù cho bọn họ đã xa nhau rất lâu.
"Tôi đi khám tiếp đây." Cố Vọng vừa nói vừa đứng dậy, lúc rời đi trông còn có vẻ chạy trối chết.
Chờ đến khi bóng lưng Cố Vọng bị che khuất, Hạ Thanh Hoàn mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Anh ngồi xuống, dường như đã trở thành một người hoàn toàn khác với lúc gặp Cố Vọng, giọng điệu cực kì lạnh nhạt.
"Người tiếp theo."
Đại khái là có Cố Vọng đến "công khai biểu thị chủ quyền" trực tiếp như vậy, Hạ Thanh Hoàn lại cam tâm tình nguyện thuận theo đối phương, nên sau đó không ai dám làm thiêu thân nữa.
Cố Vọng đi lấy máu cuối cùng, hầu hết mọi người đều để phần lấy máu ở cuối.
Tống Chi Ngôn đang ấn khuỷu tay, chen ra khỏi hàng ngũ phía trước, cậu ta nhìn thấy Cố Vọng bèn chạy tới.
"Tao xong hết rồi."
"Ầy có bà chị châm đau cực, Vọng Vọng, mày nhìn cái hàng trong cùng kìa, cái hàng có chị đẹp đẹp ấy, châm đau vãi luôn."
Cố Vọng liếc về phía bên đó, hỏi Tống Chi Ngôn: "Mày lấy máu bên chỗ chị ấy à?"
"Bà ấy đâm tao hai lần cũng không tìm được ven nên tao mới đi sang bên cạnh lấy máu." Tống Chi Ngôn nói đến đây bắt đầu nhe răng trợn mắt, vẻ mặt cậu ta lúc bị châm còn khoa trương hơn thế.
Cố Vọng cầm tờ giấy khám đứng sang hàng bên cạnh.
Khi phía trước chỉ còn năm sáu người, Cố Vọng có thể thấy được thao tác lấy máu, buộc dây cầm máu cách khuỷu tay mấy centimet, sờ tìm ven, sát trùng, đâm kim vào, là loại kim tiêm chuyên dùng để lấy máu, sau khi đâm vào, máu sẽ tự động chảy vào trong ống.
Cố Vọng sốc, nói đúng hơn là không phải sốc, mà là sợ tiêm, từ nhỏ cậu đã có cái nỗi sợ này. Cậu đã nếm trải nhiều khó khăn như vậy rồi, nhưng cộng hết lại cũng không khiến cậu sợ như việc bị tiêm.
Sợ hãi, kinh hoàng, còn có cả bực bội và căm ghét.
Giống như là trời sinh cậu đã có những cảm xúc ấy vậy.
Cố Vọng mím môi, quay đầu về lại cuối hàng.
Cậu vẫn không biết phải làm sao để vượt qua loại tâm lý này.
Trước kia những lúc bị bệnh, nếu có thể tự mình khỏi, cậu chắc chắn sẽ không uống thuốc hay đi tiêm, may là cậu chưa mắc bệnh nào yêu cầu phải uống thuốc hay tiêm mới khỏi.
Chỉ mắc mấy bệnh như cảm vặt thôi, khỏi rất nhanh.
Nếu như nhất định phải đi khám, hoặc là những lúc không thể trốn tránh, cả quá trình mặt Cố Vọng thường sẽ trắng bệch, làm xong rồi còn có thể sinh ra cảm giác lả người trong phút chốc.
Lần thứ hai, Cố Vọng lại đi xuống cuối hàng.
Tống Chi Ngôn vẫn luôn đợi cậu, đợi mãi không thấy, đi ra ngó thì thấy Cố Vọng vẫn đứng ở cuối hàng, kinh ngạc vô cùng.
"Vọng Vọng, sao mày vẫn đứng đây, mấy người trước mãi không xong hay là làm sao?"
"..." Cố Vọng dừng lại, nói: "Sợ đau."
Lý do này là lí do thông dụng nhất cả nước, dùng cho mọi lứa tuổi, đau đớn không thể làm quen được, dù có là ba tuổi hay là ba mươi tuổi, thậm chí một trăm tuổi, không thể nói là càng lớn càng không sợ đau được.
Tống Chi Ngôn không nhịn được cười nhạo Cố Vọng: "Mày sợ tiêm á? Bao tuổi rồi mà còn sợ."
Khi bé Cố Vọng cũng sợ tiêm.
Nhưng không đến mức cực đoan, sợ hãi pha lẫn chán ghét như bây giờ.
Tống Chi Ngôn vỗ vai Cố Vọng: "Vọng Vọng, đừng sợ, tao đi với mày."
Thế là, Tống Chi Ngôn thật sự cùng Cố Vọng dịch từng bước lên trước.
Trước Cố Vọng chỉ còn hai người.
Cậu có thể cảm nhận được rõ ràng trong xương cốt bùng lên sự sợ hãi, từ chân đến đầu dần trở nên lạnh lẽo, Cố Vọng dùng sức siết chặt tờ đơn, đến nỗi khớp tay trắng bệch.
Người trước cậu đã lấy máu xong, y tá cầm cái ống chứa máu lắc lắc, bỏ vào trong hộp mẫu xét nghiệm bên cạnh. Cô bạn kia đứng dậy, ấn lên chỗ lấy máu, đi qua người Cố Vọng.
Không biết vì sao, Cố Vọng gần như có thể ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng trôi nổi trong không khí, cậu hơi nhíu mày, cho đến khi nghe thấy y tá gọi, "bạn kia, có thể ngồi xuống được rồi" mới hoàn hồn.
Cố Vọng chậm rãi kéo ống tay áo, đặt cánh tay lên mặt bàn.
Y tá đang xé bông tăm, cô có thể thấy được Cố Vọng đang căng thẳng, cho rằng cậu bé trước mặt sợ đau, bèn an ủi: "Lấy máu nhanh lắm, sẽ không đau đâu, em thả lỏng đi, đừng nắm chặt tay như thế."
Ngón tay Cố Vọng chậm rãi thả lỏng ra, lúc ấy y tá mới thấy rõ, lòng bàn tay cậu bé này đã bị bấm đến rách da.
Cô có hơi kinh ngạc, con trai mà cũng sợ đau đến vậy ư?
Cô cầm bông tăm, chấm chút cồn i-ốt, cảm giác lạnh buốt ẩm ướt theo mạch máu chạy khắp người.
Cố Vọng không nhịn được nhắm mắt lại, mi mắt hơi run rẩy.
Kim tiêm chỉ dùng một lần, lúc y tá cúi đầu bóc kim tiêm ra, Cố Vọng đã không dám nhìn.
Dù đã nhắm mắt lại, cậu vẫn có thể tưởng tượng được hình dáng cây kim màu bạc sẽ đâm vào da thịt mình.
Cậu đang chuẩn bị quay đầu đi.
Bỗng có bàn tay ôm lấy nửa bên mặt cậu, mạnh mẽ quay đầu cậu sang một bên, ấn vào trong ngực.
Trong hơi thở là mùi bạc hà quen thuộc.
Hạ Thanh Hoàn đang đứng, Cố Vọng đang ngồi, anh rũ mắt nhìn Cố Vọng vùi đầu vào trong lòng mình, khẽ nói: "Đừng nhìn, đừng sợ."
Cố Vọng hơi giãy dụa, nhưng không giãy ra được, bèn từ bỏ, cậu ồm ồm hỏi: "Sao anh lại tới đây? Anh đang giúp mọi người đo huyết áp mà?"
Tay Hạ Thanh Hoàn trấn an vỗ nhẹ lên lưng Cố Vọng: "Có người tới thay ca rồi, anh đến xem em thế nào."
Động tác rất quen thuộc.
Cố Vọng mới giật mình nhớ đến chuyện trước kia.
Cậu sợ uống thuốc, sợ tiêm cũng không phải là không có lý do. Sau khi xảy ra tai nạn xe, mỗi ngày Cố Vọng đều phải uống các loại thuốc, từ sáng sớm đến tối mịt, thuốc Đông Y rồi thuốc Tây, thuốc viên đến thuốc nước, ăn còn nhiều hơn ăn cơm.
Tiêm cũng vậy, tiêm thuốc vào mạch máu, vào tĩnh mạch rồi đến vào bắp thịt. Chân của cậu không có cảm giác nên phải châm cứu, không nhất thiết chỉ châm trên đùi, cơ thể người là một thể thống nhất, mỗi bộ phận đều ảnh hưởng đến nhau, hàng đêm Cố Vọng đều mơ thấy mình bị châm khắp người. Quá trình đó dẫn đến việc Cố Vọng nảy sinh cảm giác sợ hãi chán ghét không thể kiềm chế được với việc uống thuốc và tiêm chích.
Mặc dù những lúc ấy Hạ Thanh Hoàn không đi làm, cả quá trình vẫn luôn ở bên cậu dỗ dành, nhưng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, cuối cùng người uống thuốc vẫn là Cố Vọng, người bị châm cũng vẫn là cậu.
Cho dù cậu đã kêu khóc nói muốn chết, không muốn uống thuốc, Hạ Thanh Hoàn vẫn sẽ ôm lấy cậu, vĩnh viễn kiên nhẫn dỗ dành.
Đến đây, Cố Vọng còn nhớ ra một chuyện rất nhỏ, cậu đã từng thấy Hạ Thanh Hoàn viết nhật ký, loại chuyện viết nhật kí này rõ ràng rất không phù hợp với tính cách của Hạ Thanh Hoàn.
Cố Vọng tò mò, nên từng lặng lẽ xem một chút.
Trên mỗi trang ngoại trừ ngày tháng ra, cũng chỉ có vài câu.
Em ấy rất đau, tôi thà rằng người bị đau là tôi.
Tôi thậm chí cũng không mong em ấy có thể sống lâu trăm tuổi, tôi sẽ luôn ở bên em ấy, mọi lúc mọi nơi.
Nếu nói có thể bắt đầu lại một lần nữa, tôi hi vọng em ấy không biết tôi, trở nên thật ưu tú, còn tôi sẽ biến thành Hạ Thanh Hoàn mà em ấy vẫn luôn tưởng tượng.
Cố Vọng nhắm mắt lại, trong lòng là những xúc cảm dời sông lấp biển, cậu nghĩ, có lẽ mình không kiên trì nổi nữa rồi, cậu nộp vũ khí đầu hàng.
Có lẽ là vì những chuyện đã qua từ rất lâu kia, cũng có lẽ vì Hạ Thanh Hoàn đang ở bên cạnh, Cố Vọng không còn cảm thấy quá đau khi mũi kim đâm vào da thịt nữa.
Y tá nhìn hai người, cười đầy hàm ý: "Xong rồi, bạn tiếp theo!"
Cố Vọng đứng dậy, giữ bông cầm máu, nói cảm ơn.
Không biết là nói với y tá hay là nói với Hạ Thanh Hoàn, có lẽ là cả hai.
Tống Chi Ngôn đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày mới hoàn hồn đuổi theo Cố Vọng.
Từ lúc nào mà Cố Vọng đã gần gũi với Hạ Thanh Hoàn như vậy rồi?!
Vừa rồi lúc Hạ Thanh Hoàn xuất hiện, cậu ta đã biết chắc chắn là anh đến tìm Cố Vọng, có lẽ là đến tâm sự gì đó, ai ngờ Hạ Thanh Hoàn vừa đến, không nói hai lời đã ôm Cố Vọng vào lòng.
Lúc ấy ngay cả tim Tống Chi Ngôn cũng thịch một cái, không thể không nói, Hạ Thanh Hoàn cao thủ vl.
-
Mọi người lục tục về lớp, mưa bên ngoài đã nhỏ hơn một chút, nhưng trước đó mưa quá to, các khu vực trong trường vẫn ngập nước như sông lớn, ào ào đổ về đường thoát nước.
Trên đường chạy vẫn ngập nước như cũ.
Hạ Thanh Hoàn bung dù, rất tự nhiên đưa cho Cố Vọng.
Tống Chi Ngôn yên lặng đi sang một bên, cậu ta không xứng.
Dương Vũ móc trong túi quần ra một cái túi ni lông: "Tống Chi Ngôn, lấy túi không?"
Cái túi ni lông màu đỏ chót với hàng chữ quảng cáo màu trắng, Tống Chi Ngôn nhận lấy, cậu ta rất là xứng với cái này.
Người trong sảnh cũng không ít, thậm chí đã có người bắt đầu kinh doanh tại chỗ, tôi có ô đây, tôi đưa mấy người qua tòa nhà bên kia, hai đồng một người.
Cố Vọng nhìn bọn họ quét mã trả tiền: "..."
Hạ Thanh Hoàn ngồi xuống, Cố Vọng rất quen thuộc nằm lên lưng anh, tay nâng ô che lên đỉnh đầu Hạ Thanh Hoàn.
Mưa tầm tã.
Những người ở đằng sau hoài nghi liệu có phải là mưa lớn quá, tạo thành sương mù khiến bọn họ nhìn thấy ảo ảnh không.
"Hai người đó hẹn hò rồi à."
"Sắp rồi."
"Là do Hạ Thanh Hoàn chiều Cố Vọng thôi, Cố Vọng nói không hẹn hò thì không hẹn hò, nhưng mà nhìn hai người họ như thế thì cũng có khác quái gì yêu đương đâu?"
"Rõ ràng là có khác, khác rất lớn luôn, ông nhìn đi, như bây giờ nhé, Hạ Thanh Hoàn không chiếm được chút lợi ích nào. Nhưng nếu hẹn hò rồi là có thể 'anh cõng em một chút em phải cho anh hôn một cái', đến tôi cũng thấy sốt ruột hộ Hạ Thanh Hoàn!"