Văn Mặc vừa bước chân ra khỏi lớp liền nhìn thấy một nhóm người đứng trước cửa cách đó không xa lắm.
Văn Mặc không biết tại sao vừa mới bước ra lại đến cửa lớp đã có một nữ sinh bất ngờ xuất hiện, chạy thẳng đến bên cạnh Văn Mặc ngã nhào vào người hắn.
Tô Chiêm kinh ngạc mở to hai mắt, nữa sinh kia hình như là một omega nữ tên Liễu Ngọc Dao.
Liễu Ngọc Dao thân thể mềm mại yêu kiều, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đang nhào vào lòng Văn Mặc, mắt nhìn thẳng vào Văn Mặc.
Văn Mặc rũ mi mắt, đặc biệt khéo léo mà né tránh cất bước đi, trơ mắt nhìn Liễu Ngọc Dao lao thẳng xuống đất, Tô Chiêm chỉ cách đó mười mấy bước cơ hồ đều có thể nghe được tiếng vật năng vừa rơi xuống nền âm thanh đó...... thật đau đi......
Dù sao thì cũng là bạn cùng lớp, lại còn là một nữ omega, tuy rằng Tô Chiêm cùng đối phương cũng không quen biết cho lắm, nhưng cậu vẫn cứ theo chủ nghĩa nhân đạo cùng một thân sĩ phong độ, đi nhanh vài bước đến trước cửa lớp Văn Mặc, có chút lo lắng nhìn Liễu Ngọc Dao, cậu cũng không biết có ngã nghiêm trọng không, với cái tư thế kia, chỉ mong đừng ngã gãy mũi......
Văn Mặc hắn vừa vặn quay đầu lại nhìn, đúng lúc lại vừa vặn thấy ánh mắt ân cần của Tô Chiêm.
Hắn bất mãn nheo mắt lại.
Tô Chiêm căn cứ vào mục đích quan tâm bạn cùng lớp. đang muốn nâng đối phương dậy để xem thế nào, bỗng nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo lấy vai làm lảo đảo một hồi, liền va vào vai Văn Mặc.
Văn Mặc rũ mi mắt, lạnh nhạt hướng tới phía Tưởng An Hành nói: "Cậu xử lý chỗ này giúp tôi."
Liễu Ngọc Dao đặc biệt cảm thấy rất mất mặt với hơn mấy chục bạn học trước mặt, cô lấy một bộ dáng phi thường khó coi chật vật ngã xuống đất, trên mặt lại nóng ran lên như mây lửa, cô cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để nhìn người nữa.
Tưởng An Hành không nói gì nâng Liễu Ngọc Dao dậy, ánh mắt tò mò nhìn Văn Mặc cùng Tô Chiêm.
Tình huống thông thường, hai người kia chỉ cần đụng phải nhau, thì chính là như khắc tinh của nhau, nhưng hôm nay với bầu không khí này...... tựa hồ có chút gì đó không đúng?
Văn Mặc từ lúc lớn lên, số lần thân cận với người khác như vậy gần như là rất ít, chứ nói gì đến một loại hành động tư thế nửa ôm kìm hãm người ta ở trong lồng ngực như hắn.
Hai người kia......
Rất giống như có chuyện gì đó. (bạn nhỏ mau tới đoán đi a~~)
Văn Mặc không thấy Tưởng An Hành mang Liễu Ngọc Dao đi, liền trực tiếp lôi kéo Tô Chiêm hướng đến cầu thang mà đi đến.
Tô Chiêm trợn mắt lên, ra sức dãy dụa: "Văn Mặc cậu muốn làm gì, muốn dẫn tôi đi đâu?"
Văn Mặc không buông tay, chỉ là quay đầu lại, lời hợt nói ba chữ: "ÁO SƠ MI."
Tô Chiêm nhất thời đuối lý, cả người cậu chữ như quả bóng bị xì hơi mặc cho Văn Mặc lôi kéo đi một chữ cũng không nói ra.
Văn Mặc đưa Tô Chiêm đến bên dưới cầu thang mới buông ra.
Cầu thang không một bóng người, chỉ có mùi thuốc lá do một số người trốn tới nơi này lén hút còn vương lại chưa tan.
Tô Chiêm đối với mùi thuốc lá cũng có chút dị ứng, vành mắt cậu lập tức đỏ lên.
Văn Mặc nhìn thấy cành mắt cậu đỏ lên dáng dấp đáng thương, thói hư tật xấu của alpha lại quấy phá, tâm tình hắn lại tốt lên một chút.
Thật là một cậu nhóc đáng yêu.
Nhưng không dạy dỗ một lần là không được, nếu không dạy dỗ lại cậu chắc chắn cậu sẽ còn muốn đến gần những omega nữ khác.
Văn Mặc ra khỏi phòng học vào lúc đang còn mặc đồng phục học sinh, trước tiên hắn đem áo khoác khoác lên người Tô Chiêm, sau đó lại không nhanh không chậm hỏi cậu: "Sao cậu lại quan tâm đến Liễu Ngọc Dao?"
Văn Mặc khoác áo khoác của mình lên người Tô Chiêm, tin tức tố mùi gỗ nhẹ nhàng quấn lấy xung quanh Tô Chiêm, cậu cảm giác thân thể của chính mình dường như có ký ức với tin tức tố của Văn Mặc, ngay lập tức liền thích ứng, chỉ là tuyến thể mẫn cảm sau gáy cậu lại có chút ngứa.
Có tin tức tố của Văn Mặc vây lại mùi thuốc lá trong hành lang cầu thang dần mất đi làm cậu thoải mái ra không ít.
Cậu há miệng, cố gắng chống đỡ tin tức tố của Văn Mặc, trong lòng cậu rất muốn cự quyệt, nhưng thân thể cậu lại quá thành thực.
Nhưng cậu hiện giờ vẫn đang rất bất mãn vì Văn Mặc dám dắt cậu đến nơi này, một bộ ngữ khí muốn chất vấn, không biết còn tưởng rằng Văn Mặc là người của cậu, như thế thì ai mà quản được. (đoạn này tôi không hiểu lắm nên edit bừa á:))))
Thực ra cậu cũng không quan tâm đến Liễu Ngọc Dao nhiều lắm, chính vì là bạn cùng lớp mà cậu khi đối mặt với nữ sinh luôn có chút phong độ của một thân sĩ, đối với những người bạn học cùng lớp có tập thể nên cậu mới muốn tới giúp.
Bất quá cậu cố ý hướng phía Văn Mặc mà dở giọng giận dỗi, thật thật giả giả mà nói: "Đương nhiên là quan tâm rồi."
Văn Mặc híp mắt lại, chậm rì rì nói: "Quan tâm......"
"Đúng rồi." Tô Chiêm mạnh miệng trả lời.
Vẻ mặt của Văn Mặc bỗng nhiên thay đổi.
Tô Chiêm không biết lại sao cơ thể lại run lên lập cập, cậu không biết phải hình dung cái vẻ mặt kia của Văn Mặc như thế nào, chỉ là cảm thấy chính mình như là một con mồi đang bị đối phương theo dõi.
Người tên đối phương này thực chất là một alpha mang theo ánh mắt theo dõi cậu, trong lòng cậu tư dưng dâng lên căng thẳng mà cảnh giác, tuyến thể mẫn cảm sau gáy hơi giật lên, tin tức tố omega trong cơ thể dường như có chút không ổn định.
Ở ngày thời điểm da đầu cậu tê rần, Văn Mặc bỗng nhiên thay đổi giọng nói, hờ hững hỏi: "Cậu có biết tại sao hôm nay Liễu Ngọc Dao lại làm như vậy không?"
Tô Chiêm dường như không giải thích được hỏi: "Tại sao?"
Văn Mặc cười tựa như không cười nhìn cậu: "Bởi vì có một bạn học nói, tối rất nhiệt tình giúp đỡ người khác, dạo gần đây mọi người đồng loạt tập hợp lại đây, đều muốn tôi giúp một tay."
Tô Chiêm: "......"
Bỗng nhiên chột dạ.
Cậu lắp bắp nói: "Cậu..... cậu vốn là rất thích giúp người còn gì."
Lúc đó Phương Thập Thu đến hỏi cậu, thời điểm đó tỏng lòng cậu thực sự vẫn còn đang tức giận, hiếm khi thấy cậu lại nói dối, lựa chọn trả lời một mặt. Văn Mặc đúng là vô cùng nhiệt tình giúp đỡ cậu, dẫn cậu đi bệnh viện, cậu chỉ nói một sự thật ra, cũng không có lừa người ta a, cậu cứ như thế tự thôi miên chính mình.
Hết cách rồi, Văn Mặc luôn có biện pháp làm cậu tức giận đến nỗi vứt bỏ hết những gì gọi là phẩm chất đạo đức tốt đẹp.
"Sai rồi." Văn Mặc chậm rãi lắc đầu, trên cửa sổ ở hành lang cầu thang ánh sáng mặt trời chiếu vào phản lên gương mặt hắn, nhũ quan hắn nhiễm phải vệt nắng, có vẻ càng đẹp trai hơn, ngũ quan lập thể, đôi con ngươi thâm thúy: "Tôi chỉ đặc biệt nhiệt tình với mỗi mình cậu."
"Cậu...... cậu ——" Tô Chiêm cảm giác chính bản thân cậu đang bị đùa giỡn, da đầu cậu như căng lại nhưng không biết phải phản bác như thế nào dẫn tới việc bỗng nhiên ăn nói vụng về.
Văn Mặc phát ra tiếng cười trầm thấp vô cùng hiếm thấy, tiếng cười kia lại giống như một quả bom truyền tới bên tai liền phát nổ, Tô Chiêm bị trêu chọc đến hai tai tê rần.
Tô Chiêm