Ngày tiếp theo, Tô Chiêm đã đến lớp rất sớm.
Cố Tuân so với cậu đến còn sớm hơn, lúc cậu đến đã thấy y cúi đầu đọc sách.
Thứ tình cảm đơn phương mà cậu dành cho Cố Tuân đã biến mất như chưa hề tồn tại, bây giờ khi cậu nhìn thấy Cố Tuân, cậu mới nhớ ra tại sao Cố Tuân lại từ chối phụ đạo cho cậu?
Nếu như Cố Tuân chịu phụ đạo cho cậu, vậy thì cậu cũng không cần phải tìm cách ứng phó với Văn Mặc cùng những bách bách mà hắn tạo ra.
Văn Mặc thúc giục cậu, vừa nhìn thấy Cố Tuân cậu liền nhớ tới chuyện này, không khỏi ngăn nổi bước chân hướng về phía bàn học của y, chân thành hỏi: "Tại sao cậu lại không muốn phụ đạo thi đua cho tôi?"
Cố Tuân dừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt y lạnh lùng, một lúc sau mới lên tiếng nói: "Còn sống chưa đủ tốt hay sao? Tại sao tôi lại phải tìm đường chết chứ."
Tô Chiêm sửng sốt, đầu óc cậu mơ mơ hồ hồ: "Cậu có ý gì, cậu giúp tôi phụ đạo lấy thành tích, tại sao lại chết được?"
Không cần phải phóng đại như vậy chứ. Cậu Tô Chiêm tuy rằng không nằm trong cỡ vạn vạn người mê, nhưng dù gì cậu cũng được mệnh danh là anh chàng tỏa sáng, cả người cậu trên dưới đều khỏe mạnh, kết quả học tập cũng không đến nỗi tệ, vóc dáng cũng rất ok đấy chứ, tại sao khi đến miệng của Cố Tuân, y chỉ sợ tránh cậu còn không kịp????
Cố Tuân nhìn chằm chằm cậu một lúc, bỗng nhiên thở dài, không rõ ràng nói: "Người ngốc có phúc của người ngốc, trông cậu như vậy cũng đã tốt rồi."
Tô Chiêm:......!!!
Lúc trước cậu đơn phương y giờ y lại nói cậu ngốc, điểm mông lung mịt mờ trong thanh xuân của cậu triệt để bị Cố Tuân phá thành nát vụn, cậu cái gì cũng không muốn nói nữa đã trực tiếp bước đi rồi.
Ngược lại với cậu, Cố Tuân ngồi yên vị tại chỗ của mình, suy suy nghĩ nghĩ một chút liền lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Văn Mặc: Đừng bắt nạt Tô Chiêm quá mức, cậu ấy rất đơn giản cho nên cậu thu liễm lại một chút đi.
Văn Mặc rất nhanh đã nhắn lại, tin nhắn của hắn mang đầy mùi vị chiếm hữu: Chuyện của tôi với cậu ấy không cần cậu quan tâm, cậu chỉ cần biết cậu với cậu ấy sẽ không có kết quả.
Cố Tuân:......
Cố Tuân không muốn nói nữa, đặt điện thoại nghiêm chỉnh trên bàn, y không muốn nhắc đến chuyện này quá nhiều với Văn Mặc.
**
Cả ngày hôm nay Tô Chiêm đều nghĩ đến cách tránh mặt Văn Mặc, cậu tưởng rằng chuyện này cậu có thể xử lí dễ như trở bàn tay, nhưng xem ra cậu đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Buổi tối hôm đó, ngay sau khi tan học cậu liền nhìn thấy Văn Mặc từ bên ngoài hành lang bước vào trong lớp cậu, khiến cho mọi người trong lớp đều chú ý tới hắn.
Bởi vì là họ vẫn còn đang ở trường học cho nên lúc Văn Mặc mặc chiếc áo khoác đồng phục tiến vào lớp dù cho chiếc áo đồng phục hai màu của trường cậu có bình thường đến như nào nhưng khi được hắn khoác lên lại có cảm giác xa xỉ lạ thường, cái áo còn tôn lên vóc dáng của Văn Mặc với những đường nét cơ bắp ẩn ẩn hiện hiện khiến cho người ta có cảm giác hắn hoàn toàn phù hợp với chiếc áo này.
Văn Mặc đứng ở trước cửa lớp đi tới bên cạnh Tô Chiêm, giọng điệu lạnh nhạt có chút lịch sự, môi mỏng hắn khẽ mím lại thành đường chỉ dài, mang theo vẻ đẹp cấm dục, ngữ khí của hắn ôn hòa cùng Tô Chiêm thương lượng: "Bây giờ chúng ta bàn bạc về chuyện ôn phụ đạo cho thi đua sắp tới, có được không?"
Thái độ của Văn Mặc rất tốt, rất nho nhã lễ độ, một đám người mê mê muội muội dương ra ánh mắt đầy hâm mộ nhìn Tô Chiêm.
Chảy nước miếng, bọn họ cũng muốn được như cậu, muốn được hotboy hỏi bằng giọng điệu ôn hòa, cùng với ánh mắt chăm chú kia nữa......
Bọn họ cũng muốn được một mình độc chiếm hotboy nha.
Tô Chiêm: "......"
Cậu trừng mắt nhìn Văn Mặc: "Tại sao lại là hôm nay, tôi chưa nói là hôm nay mà nhỉ?"
Quần chúng vây xem xung quanh:...... Tô Chiêm tại sao cậu lại có thể từ chối nam thần Văn Mặc vậy chứ!!!
Phương Thập Thu không nhìn nổi nữa, chỉ sợ Tô Chiêm sẽ gây gổ cùng Văn Mặc, cho nên hắn đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cười cười nói với Văn Mặc: "Tôi đi trước, Văn Mặc cậu ngồi chỗ tôi đi. Chậc chậc, cậu cũng đừng nghe lời Tô Chiêm nói, cậu ta chỉ giỏi cứng miệng thôi."
Tô Chiêm làm bộ dáng không thể tin được nhìn Phương Thập Thu, trước kia đã từng nói mãi mãi là anh em có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, đứa nào từ bỏ trước đứa ấy làm chó sao, tại sao lần nào lại chỉ vì Văn Mặc mà vứt cậu lại như thế chứ?!
"Cậu......" Tô Chiêm tức giận, lời còn chưa nói hết đã bị Văn Mặc cắt đứt.
Văn Mặc ngồi ở chỗ của Phương Thập Thu, từ trong cặp sách lấy ra tài liệu phụ đạo nâng cao thành tích thi đua, dùng thanh âm từ tính mang theo chút lạnh nhạt nói: "Lúc nãy thầy Lư đã cố ý tới lớp tôi để hỏi tình hình."
Như để xác nhận lời nói của Văn Mặc, Tô Chiêm mơ hồ nhìn thấy thầy Lư đang đi qua phía phòng học chỉ còn để lại một bóng lưng.
Tô Chiêm vẫn còn đứng tại chỗ, tất cả mọi người trong lớp đều mê mê muội muội Văn Mặc nên mọi người liền ném cho cậu một ánh mắt như oán tránh về phía cậu, như thể cậu đã làm ra một việc gì đó sai trái vậy.
Thầy giáo cùng học sinh hai mặt nhìn nhau, chỉ duy nhất có thêm Cố Tuân biết bản chất cầm thú của Văn Mặc y đã sớm thu dọn xong cặp sách, ném ánh mắt đồng tình nhìn Tô chiêm một chút, sau đó không có chút do dự nào liền sải bước ra khỏi phòng học.
Tô Chiêm: "......"
Đồng đội cuối cùng đã bỏ rơi cậu rồi.
Trừ cậu ra tất cả mọi người đều bị cái vẻ đẹp anh tuấn bên ngoài của Văn Mặc này lừa hết rồi, hoàn toàn không thể nhìn thấu được bản chất của hắn, mọi người đều cảm thấy là cậu đang ức hiếp hotboy, không xứng đáng với lòng tốt của hotboy.
Trong lòng Tô Chiêm liền lạnh như tro nguội ngồi xuống, bây giờ cậu chỉ cảm thấy cả thế giới dường như đều ruồng bỏ cậu.
Cậu lười nhác nằm nhoài lên bàn, một câu cũng không nói.
Văn Mặc để sách giáo khoa ở trước mặt cậu, thấy mọi người xung quanh đều dùng nét mặt khó coi nhìn Tô Chiêm, hắn bình tĩnh giải thích: "Hình như là do bạn học Tô Chiêm đang mệt mỏi, hoặc là đang hiểu lầm chút chuyện gì đó với tôi thôi, mọi người không nên oán trách cậu ấy."
Tất cả mọi người ngồi trong lớp 11.7 nghe bạn học Văn Mặc nói, bên trong đôi mát của bọn họ liền lấp lánh trong như có thật nhiều ngôi sao, hotboy của bọn họ thật tốt, rất biết cách săn sóc lại còn biết khoan dung độ lượng với Tô Chiêm, việc Tô Chiêm hiểu lầm hắn dỗi hắn hắn đều không ngại, còn thay mặt Tô Chiêm giải vây, lại còn thật lòng muống giúp đỡ Tô Chiêm giải đề.
Bọ họ cũng rất muốn được giống như Tô Chiêm, trở thành cậu càng tốt, bọn họ cũng rất muốn được nắm giữ lấy phần hạnh phúc to lớn này!
Mặt Tô Chiêm không biểu lộ cảm xúc, cậu đột nhiên có cảm giác tất cả mọi người đều si mê Văn Mặc, trước mặt mọi người, Văn Mặc hắn luôn luôn đem lớp da người khác lên mình, chỉ có mình cậu có thể nhìn xuyên thấu sự mê hoặc của hắn, thấy được bản chất của hắn là một tao hóa.
Văn Mặc không tiếp tục để ý đến mọi người trong lớp nữa, hắn bắt đầu giảng giải đề cho Tô Chiêm, cậu gần như không hề để lời hắn giảng vào tai, mãi cho tới khi chờ lúc mọi người xung quanh đều đi hết rồi, cậu nói thẳng: "Cậu có thể đi được rồi, các bạn học đều đi ra ngoài rồi, cậu cũng không cần làm ra vẻ như thế đâu."
Văn Mặc làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói về những kiến thức trọng