Tô Chiêm rút ngắn lại vài bước nhanh đễn chỗ Văn Mặc, cậu khó chịu nói: "Vào đi."
Văn Mặc đi phía sau cậu vài bước, ánh mắt hắn nhìn vào tuyến thể xoay một vòng của cậu, chậm rãi nói: "Xem ra thuốc chăm sóc rất tốt."
Tô Chiêm:.....!!!"
Cậu nhớ tới lúc dùng thuốc chăm sóc tuyến thể cảm giác thoải mái lành lạnh, không khống chế được mặt liền đỏ lên, đặc biệt là khi nghĩ đến vật kia là do Văn Mặc mua, cậu lại càng khó chịu, cậu quay đầu lại hung dữ nói: "Không phải, là do khả năng hồi phục của tôi tốt."
Văn Mặc cười như không nhìn cậu, chậm rãi nói: "Mặc kệ như thế nào, thấy cậu hồi phục tốt, tôi rất vui."
Văn Mặc nói xong, hắn dựa sát vào Tô Chiêm, thấp giọng nói: "Nếu tiện tôi sẽ tiếp tục."
Thanh âm kia có chút trầm thấp, mang theo từ tính, Tô Chiêm không kìm lòng được tim đập nhanh hơn gấp mấy lần.
Một giây sau, Tô Chiêm dùng hết sức lùi lại vài bước, không có chút khí thế trừng mắt nhìn Văn Mặc: "Dùng cái gì, cậu đừng nghĩ đến."
Văn Mặc cười như không nhìn cậu: "Thật không? Tôi thấy cậu có vẻ rất yêu thích tin tức tố của tôi."
Tô Chiêm lắp bắp phản bác lại: "Ai...!ai nói...!tôi......!"
Cậu không biết nói dối, cũng không biết nói ra những lời quá cay nghiệt.
Văn Mặc cười cợt nói: "Tôi cũng rất yêu thích tin tức tố của cậu, mùi rất dễ chịu, trong veo, mang theo hơi nước, sạch sẽ lại nhẹ nhàng......!"
Tin tức tố của Tô Chiêm bị Văn Mặc hình dung rõ ràng, môi mỏng của thiếu niên khẽ động, nói ra một chữ liền cảm thấy ái muội, khuôn mặt trắng nõn của Tô Chiêm bỏ bừng, cậu gắng gượng một chút khí thế cuối cùng phản bác lại: "Nói bậy!"
Cậu vừa nói xong, bỗng nhiên phản ứng lại, từ lúc nào mà cậu lại trở nên ăn nói vụng về đến như vậy, nói như nào không nói lại nói ra mấy câu như thế này.
Văn Mặc dường như không để ý loại phản kháng vô dụng này của cậu, hắn dựa theo suy nghĩ của mình nói tiếp: "Chúng ta đều yêu thích tin tức tố của đối phương, điều này thể hiện cho......"
Tô Chiêm muốn bịt kín miệng Văn Mặc.
Nhưng rất nhanh Văn Mặc đã nói tiếp: "Thể hiện cho việc giữa chúng ta có độ xứng đôi rất cao."
"Tô ca!" Phương Thập Thu cùng mấy đồng bọn khác hướng về phía nhà ăn 2 đi tới.
Hai nhóm người chạm mặt một cách ngẫu nhiên, hai mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt Phương Thập Thu phức tạp nhìn Tô Chiêm: "Tô ca, mày......!tại sao mày lại như vậy chứ?"
Không phải là cùng ăn một bữa cơm với Văn Mặc cho nên mới giấu giấu diếm diếm sao?
Tô Chiêm nhìn thấy Phương Thập Thu bày ra vẻ mặt đó, cậu có cảm giác xấu hổ không tên gọi là bắt gian, cậu không dễ chịu nói: "Cái kia...!mày...! mày nghe tao giải thích......"
"Không cần giải thích đâu." Phương Thập Thu bày ra bộ dạng mày đã phản bội tình anh em: "Tô ca, nếu như mày nói sớm, tiền đặt cược kia......!tao nhất định đã đặt vào người một nhà tương thân tương ái rồi."
Phương Thập Thu đã mất mấy trăm rồi đây!
Đã nói là bạn tốt với nhau cũng nhau đi nốt cả một đời, thế mà lại không thống báo đáp án chính xác với mình cho vụ cá cược.
Tô Chiêm: "......"
Phương Thập Thu thở dài ai oán nhìn Tô Chiêm, một lúc sau liền đi cùng những bạn học khác.
Sắc mặt Tô Chiêm đen lại, cậu cảm giác bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội.
Kẻ cầm đầu Văn Mặc này còn đầy hứng thú hỏi cậu: "Tiền đặt cược gì vậy?"
"Không có chuyện gì." Hiện tại cậu chỉ muốn yên lặng, cho nên đừng hỏi cậu yên lặng là ai.
Văn Mặc không truy hỏi cậu nữa: "Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm?"
"Tôi muốn đổi chỗ khác!" Tô Chiêm xấu hổ giận dữ nói, lại trông giống như một đứa bé cáu kỉnh.
Vừa nãy Phương Thập Thu vừa mới vào, giờ cậu lại vào, hai nhóm như hai con chiến mã mắt to trừng mắt nhỏ rất khó coi.
"Được." Văn Mặc tốt tính nói: "Vậy bây giờ chúng ta đến nhà ăn 1."
Tô Chiêm phẫn nộ cùng Văn Mặc đến nhà ăn.
Văn Mặc bình tĩnh tự nhiên đi theo cậu, không chút cảm giác khó chịu nào khi lần đầu đến nhà ăn 1.
Bọn họ tới muộn, nhà ăn 1 những đồ ăn ngon cũng đã sớm không còn, Văn Mặc tùy tiện chọn một bát mì sợi.
Hắn mang mì trở lại chỗ ngôi, cắn một miếng, không kìm được liền cau mày.
Có quá nhiều bột ngọt, sợi mì quá cứng ngắc, thực sự không ngon, dạ dày của hắn cùng với đầu lưỡi vừa nếm đã có thể đưa ra được khuyết điểm của đồ ăn.
Tô Chiêm thấy, hỏi hắn: "Sao vậy, thấy khó ăn sao?"
"Ừm không quá ngon." Văn Mặc ăn ngay nói thật, nhưng bù lại một câu: "Có điều đi cũng với cậu, ăn cái gì cũng được."
Tô Chiêm: "......"
Lần này Văn Mặc không nói ra những lời vàng ngọc, nhưng những lời này so với những lời nói trước đây khiến ngày ta cảm thấy không dễ chịu.
"Cái kia." Tô Chiêm bới bới đĩa cơm hỏi: "Cậu tìm tôi cuối cùng là có chuyện gì?"
"Cuối tuần này, tới nhà tôi chơi."
Tô Chiểm sửng sốt một chút, theo bản năng từ chối: "Không cần, chúng ta cũng không thân nhiều, đến nhà cậu cũng không được."
"Không thân nhiều?" Văn Mặc ung dung hỏi ngược lại cậu: "Ở chung một phòng ký túc, dùng chung một nhà tắm, còn đánh dấu tạm thời quá hai lần, rõ ràng đã biết mùi hương của nhau, còn chưa thân sao?"
Tô Chiêm: "......!"
Nói rất có lý lại càng không cách nào có thể phản bác lại được.
"Vì thế nên tôi mời cậu đến nhà tôi chơi vào cuối tuần này." Văn Mặc kết luận: "Nếu cậu hiểu đó là một sự giúp đỡ thì cũng có thể."
Tô Chiêm không quá đồng ý: "Trong nhà cậu có việc gì cần tôi giúp một tay?"
"Đương nhiên là có." Văn Mặc đặt đũa xuống, lịch sự lấy khăn giấy lau miệng: "Ví dụ, cuối tuần này ở nhà chỉ có một mình tôi, cha tôi muốn tôi dọn dẹp lại nhà cửa, nhưng tôi lại không thể làm một mình, vì thế nên tôi muốn có người giúp."
Tô Chiêm không nói gì: "Mấy người là đại thiếu gia nhà có tiền, khoongphair từ nhỏ đã có người hầu hạ chăm sóc sao, tại sao lại muốn tự mình dọn dẹp?"
Văn Mặc: "Tôi cho rằng cậu cso sự hiểu nhầm đối với đại thiếu gia như tôi.
Từ nhỏ, nhà tôi không có người hầu, cha tôi rất chú trọng đến vấn đề riêng tư, không thích có người hầu quấy rối ông ấy với ba nhỏ trong không gian riêng.
Hầu hết các công việc trong nhà đều được làm bằng máy móc và tự thân vận động nếu không biết sử dụng.
Tung bình nửa năm họ mới gọi nhân viên làm theo giờ đến dọn dẹp nhà cửa.
Khi tôi ba tuổi đã bị cha tôi cưỡng chế làm việc nhà, nói là rèn luyện khả năng tự lập cho tôi."
Tô Chiêm không chút khách khí bật cười: "Không nghĩ tới cậu đã phải trải qua những ngày tháng như vậy."
"Đúng." Văn Mặc không một điểm dễ chịu thừa nhận mình chỉ là một osin không công khi ở nhà: "Lần này cha tôi với ba nhỏ ra ngoài tận hưởng tuần trăng mật, đã bàn giao cho tôi phải dọn dẹp xong, nếu chỉ có một mình tôi bắt tay ào làm sẽ rất khó khăn, muốn mời cậu đến giúp đỡ."
Ừm, kỳ thực thì việc đi hưởng tuần trăng mật vẫn chưa được quyết định, nhưng có điều hắn rất hiểu rõ Văn Sam Vũ, hắn là con trai của hai người, nếu như hắn mang Cố Sanh Nghiệp từ đoàn phim về, Văn Sam Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, nhất định sẽ muốn bắt cóc Cố Sanh Nghiệp, nếu không phải như vậy thì không phải là cha hắn Văn Sam Vũ mà hắn biết.
Về phần tại sao không có người hầu, việc này đều là bởi vì Cố Sanh Nghiệp.
Văn Sam Vũ từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà được sinh ra, đối với việc có người hầu ông ấy đã thích ứng được từ rất sớm, ông hoàn toàn không cảm thấy khó chịu khi bọn họ dọn dẹp căn nhà.
Nhưng Cố Sanh Nghiệp lại có xuất thân nghèo khó, không chịu đựng được cảm giác người hầu nhìn thấy việc riêng tư, đặc biệt là cả ngôi nhà này tràn đầy chiến tích của bọn họ, càng nghĩ đến thì lại càng không muốn thuê người hầu đến rồi.
Văn Sam Vũ vì Cố Sanh Nghiệp mà bỏ tật xấu được nuông chiều từ bé, tự thân vận động có được đủ cơm ăn áo mặc, mãi đến tận khi hắn được ba tuổi......!
Đây là cuộc sống của hắn.
Nói nhiều rồi nhưng nhận lại chỉ là nước mắt.
(Chắc là như vậy:))))
Bất quá lần này thật sự cũng không có gì phải dọn, vì cuối tuần trước hắn vừa mới thu dọn xong, nhiều nhất cũng chỉ là hơi bụi vì một tuần này chưa ai về, khẳng định dọn dẹp sẽ rất nhanh.
Cái gì mà quét dọn nhà cửa, chỉ là cái cớ, trọng điểm chỉnh là đem tiểu khả ái này lừa đến nhà hắn, để sống trong "Thế giới hai người."
Tô Chiêm nghe việc Văn Mặc nói, đúng là hắn cần giúp đỡ, nhưng lại luôn cảm thấy có loại cảm giác kỳ lạ không nói ra được: "Có vẻ không hay lắm, dù sao cũng là nhà cậu, người lớn trong nhà cậu vẫn còn ở đó......!"
"Không có." Văn Mặc mặt không biến sắc phản bác: "Hai người họ đi hưởng tuần trăng mật, tuần này sẽ chưa trở về đâu."
Tô Chiêm lẩm bẩm nói nhỏ: "Tình cảm của hai người họ thật tốt."
Cậu rất ao ước, bởi vì cha mẹ cậu tình cảm không tốt.
Hơn nữa hiện tại cũng không phải là không tốt mà vẫn đề là, mẹ của cậu, không phải là người sinh ra cậu.
Bởi vì beta không thể sinh ra được omega, chỉ có alpha với omega cũng nhau mới có thể sinh ra omega.
Trong ký ức của cậu, mẹ cậu beta Nhiếp Uyển Nhu rất lạnh nhạt với cậu, kể cả cha cậu Tô Bằng Sính alpha cũng đối sử với cậu rất lạnh nhạt, cho nên cậu rất ít cảm nhận được tình mẫu tử.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì không phải là do bản thân sinh ra, cho nên mới không yêu thương đi.
Văn Mặc thấy vẻ mặt Tô Chiêm lơ mơ, trầm mặc, hắn nói: "Đúng tình cảm của hai người họ rất tốt, vì thế nên tôi cảm thấy tôi chắc chắn là con ghẻ luôn.
Giống như điện thoại di động."
Tô Chiêm nghe đến đó, không nhịn được cười: "Tôi không nghĩ tới luôn, nam thần cao lãnh của trường chúng ta, ở nhà lại chỉ là điện thoại di động."
"Ừ." Văn Mặc không chút xấu hổ thừa nhận: "Bất quá những món đồ tôi tính tiền điện thoại so với hai người họ tôi còn tiết kiệm hơn nhiều." (Đoạn này tôi không hiểu nổi chị em ạ:))) theo tôi nghĩ là kiểu cha của anh mặc lúc cần ảnh gọi ba nhỏ về để ổng âu yếm thì alo gọi nhờ vả xong đến lúc ba nhỏ về tới tay rồi thì lại đá anh mặc đi:)))
Tô Chiêm không nhịn được cười rộ lên.
Văn Mặc không thích nói chuyện phiếm, nhưng khi nói lại là người rất dễ trò chuyện, cũng sẽ tán ngẫu, có thể làm cho người ta cười đến vui vẻ.
"Vì thế nên, chủ nhật đến nhà tôi chơi." Văn Mặc cầm búa gõ xuống trong lòng: "Vừa vặn cậu cũng không về nhà, không phải sao?"
Mí mắt Tô Chiêm run rẩy, cậu không nghĩ tới Văn Mặc lại để ý đến việc này, đã nghĩ đến biện pháp cho cậu, này là......!có ý định đem cậu bán đi sao?
Trong lòng Tô Chiêm ngũ vị tạp trần, rất cảm động, không nghĩ tới kẻ thù cũ của cậu Văn Mặc lại vì cậu mà cân nhắc những chuyện này, nhưng chuyện này cũng không dễ chịu là bao khi cậu có cảm giác lại nợ ân tình của kẻ thù cũ.
"Để...!để nói sau đi." Cậu ấp úng nói, sắc mặt có chút hồng.
Văn Mặc nhíu mày, không tiếp tục khuyên nữa.
Chỉ cần Tô Chiêm không nói cự tuyệt, thì chắc chắn 90% cậu sẽ đáp ứng.
Tô Chiêm cũng đã ăn xong, để đũa xuống chuẩn bị rời đi, Văn Mặc nói: "Chờ một chút."
Hăn đứng lên, chưa qua mấy phút hắn đã cầm hai chai nước khoáng chạy lại chỗ cậu.
Hắn chậm rì rì nói: "Tôi thấy mặt cậu rất đỏ, nếu cảm thấy nóng quá, thì đây cho cậu một chai nước."
Mặt Tô Chiêm không khống chế được ngày càng đỏ hơn, cậu có chút muốn xù lông, nhận lấy chai nước khoáng, hung dữ nói: "Không có, tôi đang rất tức cậu."
Văn Mặc cười như không nhìn cậu, thấy tô Chiêm đặc biệt không thích ứng được quay đầu đi trước.
**
Buổi chiều thư sáu, tâm tình Tô Chiêm phức tạp sắp xếp lại đồ đạc.
Lúc cậu đang sắp xếp lại, cậu thấy bình thuốc mà Tô Bằng Sính đưa cho cậu.
Bình thuốc này chính là thủ phạm làm cho cậu bị mắc chứng ỷ lại tin tức tố.
Hại cậu bị Văn Mặc đánh dấu tạm thời hai lần, đến nay làm cậu luôn phải trốn tránh, không dám để cho Văn Mặc biết về chứng ỷ lại tin tức tố của cậu.
Lúc Văn Mặc về đến phòng, thấy Tô Chiêm không vui vẻ mà buồn rầu ngồi trên giường, rũ mắt nhìn vào một bình thuốc nhỏ vẻ mặt cậu rất khó coi.
Ánh hoàn hôn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào gò má của Tô Chiêm, cả mặt thiếu niên là một màu vỏ quýt, có chút nhìn không rõ.
Trong lòng Văn Mặc đột nhiên trở nên căng thẳng, đi tới bên cạnh cậu cúi đầu liếc mắt nhìn bình thuốc cậu cầm trên tay, tùy ý hỏi: "Đang nhìn gì vậy?"
Tô Chiêm giật mình vội vàng cất bình thuốc nhỏ đi, giải thích: "không có gì...!tôi...!tôi chuẩn bị đi rồi."
Cậu nói xong, đeo cặp sách lên lưng chuẩn bị ra khỏi phòng.
Văn Mặc kéo tay cậu lại, nhiệt độ bàn tay hắn nóng rực truyền qua lớp áo chạm đến cánh tay Tô Chiêm, Tô Chiêm cảm giác như bị bỏng, cậu không dễ chịu lắc lắc cánh tay: "Kéo...!kéo tôi làm gì?"
"Cùng đi đi, cha tôi gọi tài xế đến đón tôi." Thưởng cho hắn vì hắn lừa được ba nhỏ Cố Sanh Nghiệp về nhà mà đặc biệt gọi tài xế cho con trai "tội nghiệp" để tiện việc đưa đón.
"Không cần." Tô Chiêm lắc đầu: "Tôi bắt taxi