Văn Mặc xoay chiếc bút đang cầm trên tay, hơi híp mắt lại trong con ngươi đen thui hiện ra một tia lạnh lùng: "Đi"
Tiếng hắn phát ra rất nhẹ nhàng, không hiện ra một tia hung ác vậy mà lại làm cho Tưởng An Hành cảm thấy hắn rất đáng sợ.
Tưởng An Hành biết, Văn Mặc hắn lần này đây là thực sự tức giận thật rồi, tên Ngụy Dương kia lần này thật sự đã chọc đến giới hạn của Văn Mặc rồi.
Tưởng An Hành đi dò hỏi địa điểm giao dịch của Ngụy Dương, Văn Mặc tùy ý mở điện thoại ra xem, thấy được dong thông báo nhắc nhở.
Bạn học Tô Chiêm thế mà lại cho bài viết nước hoa của hắn một nút like. (con trai tôi lỡ tay thôi anh đừng suy nghĩ nhiều)
Không hiểu sao Văn Mặc cảm thấy sự tức giận ban nãy không cánh mà bay, hắn liền gửi một tin nhắn đến cho cậu 'thật đáng yêu.'
Bởi vì do quá loạn nên Tô Chiêm quên bỏ like cậu mở trang mạng xã hội ra, nhìn thấy tin nhắn của Văn Mặc gửi đến cho cậu liền cảm thấy giận dữ và xấu hổ trừng mắt nhìn màn hình, sức lực cậu dồn hết lên những đầu ngón tay gõ xuống điện thoại, hận không thể nào một phát đâm xuyên từ màn hình đến người thật 'cậu không nên hiểu lầm, tôi like là châm biếm cậu có sở thích nước hoa giống với nữ sinh.'
Văn Mặc dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn đến khung chat, tâm tình hắn rất tốt 'tôi nguyên bản không hề hiểu lầm cái gì, nhưng khi thấy cậu nói những lời này tôi mới nhớ lại, cậu đã cho tôi 1 nút like.'
Tô Chiêm:......
Văn Mặc nhắn lại tiếp 'Tôi nói cậu thật đáng yêu chỉ là đáp lại nút like của cậu thôi'
Tô Chiêm giận dữ ném điện thoại xuống, không muốn nói chuyện cùng cái tên Văn Mặc bại hoại này nữa.
Nhưng mà cũng chỉ còn mấy phút nữa, cậu lại cắn răng nhặt điện thoại lên, cậu hết cách rồi, cậu cùng người bán trò chuyện ước chừng thời gian xong xuôi.
Tiết tự học buổi tối, Tô Chiêm để Phương Thập Thu đi về trước, còn cậu thì tự mình đóng vai kẻ trộm ẩn ẩn núp núp khỏi các bạn học khác đi tới quán ăn cạnh sân thể dục trong trường.
Thời điểm lúc cậu đến quán đã là hơn chín giờ, quán cạnh sân thể dục rất ít người lui tới, cậu mang theo khẩu trang cùng mũ mới mua, đứng ở góc nhỏ trong quán để chờ người bán.
Mới qua vài phút, người bán cũng đội mũ đeo khẩu trang lén lén lút lút đi tới, đôi lúc còn ngó nghiêng xem có ai đi theo sau mình hay không
Người bán đồng thời nhìn thấy một người trang bị giống mình đứng ở góc quán liền lập tức đi tới, hai người bí mật giao dịch chụm đầu lại với nhau, một câu cũng không nói ra, người bán liền trực tiếp lôi đồ từ trong túi ra đưa cho cậu.
Thực ra cơ thể của Tô Chiêm đã bắt đầu phát ra triệu chứng, tay chân cậu như nhũn ra, cậu phải chống tay vào tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng được.
Đến khi cậu vừa chạm vào được chiếc áo, cậu mơ hồ cảm nhận được một cỗ mùi thơm của gỗ, cảm giác trống rỗng trong cơ thể lại một lần nữa được lấp đầy.
Cậu không kìm lòng được hít thật sâu mùi hương tin tức tố thơm ngát kia, cả người của cậu lại như tràn trề sức sống.
Bỗng một ánh đèn từ hướng của cậu đứng chiếu tới, Tô Chiêm cùng người bán theo bản năng mà vươn tay lên che ánh sáng chiếu vào mắt, chờ ánh sáng chiếu đi hướng khác, Tô Chiêm nhìn thấy có một bóng người rất quen mắt đang cầm đèn pin, lạnh lùng nhìn về phía cậu và người bán.
Tô Chiêm: "......"
Bỗng nhiên cậu có một dự cảm không tốt, người này chẳng phải là bạn tốt của Văn Mặc Tưởng An Hành sao.
Tưởng An Hành cười lạnh nói: "Sao cậu lại có thể làm như vậy chứ Ngụy Dương, lúc trước trộm từ Văn Mặc quyển sổ ký tên còn chưa đủ hay sao, giờ lại còn dám lén lấy áo sơ mi cậu có biết cái áo sơ mi của Văn Mặc đáng giá bao nhiêu không? Cậu trộm đi một thứ đồ vật có giá trị như vậy đã thuộc vào án hình sự rồi."
Ngụy Dương trợn trừng mắt lên, hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng chân hắn lại không chịu nhúc nhích, mặt hắn biến sắc trắng nhợt, cảm nhận được một luồng tin tức tố áp bức phóng về phía hắn khiến chân hắn mềm nhũn, suýt nữa đã ngã quỵ dưới mặt đất.
Trong lúc alpha áp bức có thể phóng ra tin tức tố mùi máu tanh trực tiếp, nếu huyết thống càng tinh khiết thì tin tức tố của alpha sẽ mạnh mẽ hơn, bất luận tin tức tố của Văn Mặc có thơm nhức mũi như thế nào thì chuyện này cũng không thể nào che giấu Văn Mặc hắn nguyên bản là một alpha có tin tức tố cực kì tinh khiết, tin tức tố của hắn rất mạnh đối với alpha phổ thông cơ hồ hắn đều nắm giữ tuyệt đối sự áp chế.
Ngụy Dương cảm nhận được tin tức tố của Văn Mặc, sắc mặt hắn trắng bệch chân run rẩy, muốn chạy cũng không chạy nổi.
Tưởng An Hành đi bến trước mặt Ngụy Dương sau đó cho hắn ăn một cước.
Trong không khí bay tới tin tức tố thuộc về Văn Mặc mang theo mùi gỗ thơm xen một chút lãnh ý, Tô Chiêm máy móc mà điều chỉnh hô hấp, không lâu sau tất cả khí lực của cậu đều đã hồi phục.
Nhưng Tô Chiêm lại cảm thấy còn phi thường khó chịu hơn trước, sắc mặt cậu lúc trắng lúc xanh, quả thật bây giờ cậu đang giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Tình huống của cậu bây giờ không khác gì một kẻ trộm cuồng mến kẻ thù cũ sẵn sàng mua lại đồ của hắn, sau lại bị kẻ thù cũ tóm gọn làm chuyện này càng mất mặt hơn.
Cậu nhìn sang hai bên một chút, muốn thừa dịp lúc Văn Mặc cùng Tưởng An Hành không chú ý tới cậu sẽ chạy trốn.
Cậu nhìn trúng thời cơ tới rồi, cậu phi như bay về phía trước, nhưng vừa mới đi ra ngoài một bước, cậu liền đâm đầu vào một người.
Cậu nghe được một âm thanh đặc biệt quen thuộc, đặc biệt âm thanh này còn rất ung dung thong thả nói: "Cậu bây giờ thật giống như càng ngày đối với tôi càng yêu thích rồi đi."
Cậu ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy chính mình có một tư thế vô cùng hoàn mỹ đầu đập vào lồng ngực của Văn Mặc.
Văn Mặc rũ mĩ mắt, vẻ mặt hắn ở trong bóng tối dường như có chút mơ hồ, nhưng tin tức tố thuộc về hắn lại quẩn quanh bên cậu để cậu chạy căn bản là chạy không thoát được.
Trong hô hấp của Tô Chiêm lúc đó đều là mùi hương của Văn Mặc, cậu cắn răng nỗ lực muốn đem cái áo sơ mi của Văn Mặc cậu đang cầm trên tay giấu đi, nhưng trên người cậu ngay cả ba lỗ cũng không có chứ nói gì đến việc thủ tiêu chứng cứ phạm tội này đây.
"Không, không có." Tô Chiêm cắn răng giải thích: "Tôi không thấy cậu......"
Tầm mắt của Văn Mặc rơi vào chiếc áo Tô Chiêm đang cầm trong tay, tầm mắt hắn nhìn cậu từ đầu đến chân một lần, ý tứ sâu xa mà nhìn cậu.
Tô Chiêm vừa tức vừa xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng lần này đã cho thấy rõ ràng cậu đang đuối lý, cậu đang cầm áo sơ mi của Văn Mặc như một kẻ trộm mến mộ kẻ thù cũ của mình, cậu không có cách nào khác liền đứng thẳng lưng phản kháng lại con sói đuôi to Văn Mặc này, chỉ có thể ấp a ấp úng nói dối: "Đây, đây là tôi...... tôi giúp người khác...... giúp người khác mua......"
"Ừ." Văn Mặc chậm rãi đáp lại một tiếng, ánh mắt hắn cân nhắc nhìn cậu: "Tôi không nghĩ tới, cậu lại có thể yêu thích mùi hương của tôi đến như thế, ngay cả áo sơ mi tôi đã mặc rồi cũng nhọc lòng mua lại."
Tô Chiêm: "...... không phải như cậu nghĩ, đừng hiểu lầm."
Cảm thấy Văn Mặc không hề để tâm đến những lời cậu vừa mới ngụy biện.
"Nếu như