Lý Nhược Băng trừng hai mắt, ngạc nhiên lẫn nghi ngờ lóe ra từ trong đôi mắt đẹp của cô ta.
Cô ta nhớ lại, khi Ngô Thần vừa tiến vào thì anh đã đi xung quanh phòng, dạo một vòng quanh bàn làm việc, đấy là lần duy nhất anh lại gần bàn làm việc.
‘Nhưng cậu ta lấy băng đạn ra bằng cách nào?’
‘Súng lục ở trong ngăn kéo, sao cậu ta biết nó ở trong đấy?’
“Cho dù cậu ta có biết, thì sao cậu ta có thể lấy băng đạn đi trong nháy mắt, mà súng còn ở tại chỗ?’
“Bà chủ Lý bình tĩnh chút, dáng vẻ này không giống cô lắm.” Ngô Thần cười rồi ném băng đạn lên bàn: “Tôi không có ý xấu, tôi đến tìm cô chỉ vì tiền, đây là giao dịch, hy vọng cô hiểu rõ.”
Lý Nhược Băng chậm rãi ngồi xuống ghế giám đốc, cô ta nhận ra bản thân hơi mất bình tĩnh, mất bình tĩnh trước mặt một người đàn ông xa lạ.
Giống như Ngô Thần nói, dáng vẻ này không giống cô ta chút nào.
“Có thể nói chuyện không?” Ngô Thần hỏi.
“… Kẻ phản bội?” Lý Nhược Băng hoàn toàn bình tĩnh: “Cậu nói bên cạnh tôi có kẻ phản bội?”
“Mười triệu, tôi sẽ nói cho cô.” Ngô Thần lại ra giá.
Thật ra anh nhắc đến tiền, nhấn mạnh đây là giao dịch chỉ để làm giảm tâm lý phòng bị của Lý Nhược Băng.
Mọi chuyện đều cần động cơ.
Ngô Thần hấp tấp tìm Lý Nhược Băng như vậy thì cần phải có động cơ, cho nên lấy lý do vì tiền là rất hợp lý.
Muốn nhanh chóng rút ngắn quan hệ với một người, ngoài việc hiểu biết đối phương ra thì còn phải có thời cơ thích hợp.
Ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng.
Ngô Thần từng bị mắc kẹt trong ngày bảy tháng bảy, ngủ với một người đẹp mới quen.
Sở dĩ anh có thể thành công là vì sau khi điều tra xong, anh tìm được cơ hội tốt.
Đối phương sẽ không cảnh giác, không đề phòng anh.
Mà lần này tới gặp Lý Nhược Băng, anh không thể sắp đặt trước, mà Ngô Thần cũng không muốn thiết lập nhiều ngày tám tháng bảy.
Cho nên hiện tại anh thay đổi cách thức và phương pháp để tiếp xúc với Lý Nhược Băng.
Tuy rằng điều này làm Lý Nhược Băng vô cùng đề phòng anh, nhưng dựa trên sự hiểu biết của Ngô Thần về Lý Nhược Băng, thì ngủ với cô ta… là chuyện dễ dàng.
Lần cuối cùng ngủ với Lý Nhược Băng đã là “hơn một trăm năm trước”, huống hồ Ngô Thần còn cảm thấy rất hoài niệm.
“Mười triệu, cậu cảm thấy kẻ phản bội nào đáng để tôi trả cậu mười triệu?” Lý Nhược Băng nở nụ cười của kẻ mạnh: “Hơn nữa, cho dù chuyện cậu nói là thật đi chăng nữa thì tôi cũng có thể điều tra mà không cần đến cậu!”
“Cô điều tra kẻ phản bội bên người không ít lần rồi đúng không? Cô tra được sao?” Ngô Thần nói.
“Cậu…” Lý Nhược Băng biến sắc.
Đúng vậy! Cô ta đã biết có kẻ phản bội bên cạnh mình từ lâu, cô ta vẫn luôn điều tra nhưng mãi không ra.
“Cách họp báo ra mắt sản phẩm mới chỉ còn có nửa tháng, người này sẽ nghĩ cách lấy được tài liệu nghiên cứu trước khi họp báo diễn ra, đối thủ của cô sẽ hủy diệt buổi họp báo của cô.
Cô muốn thua cá cược sao?” Ngô Thần tỏ vẻ trên cơ Lý Nhược Băng.
Muốn chinh phục một người phụ nữ có khí chất mạnh như Lý Nhược Băng, thì anh càng phải mạnh hơn cô ta, tất nhiên là không thể kiêu ngạo một cách mù quáng.
Mà phải dùng bản lĩnh thực sự… đè ép cô ta!
Lý Nhược Băng hờ hững nhìn Ngô Thần.
“Mười triệu, tôi sẽ nói cho cô biết kẻ phản bội là ai.” Ngô Thần nói: “Nếu cô chịu thêm mười triệu nữa, tôi sẽ nói một vài chuyện của em trai cô cho cô biết, chuyện này… có liên quan đến an toàn của em trai cô.
Cậu ta sắp xảy ra chuyện rồi, cô biết không?”
“Cậu định dọa tôi?” Lý Nhược Băng nhướng mày, đẩy mắt kính gọng vàng.
“Không không, tôi không dọa cô, tôi biết cô không dễ bị lung lay.
Ngay cả ông nội của cô mà cô cũng dám mắng ở trước mặt mọi người, tôi không dọa cô được.” Ngô Thần mỉm cười.
“Dường như cậu rất hiểu tôi.” Lý Nhược Băng híp mắt.
“Tất nhiên rồi, tôi là thương nhân tình báo, nếu tôi muốn qua lại với bất cứ ai thì tôi đều biết rất rõ.” Ngô Thần cười nói.
“Vậy cậu nói xem, cậu còn biết gì về tôi?”
“Cô muốn nghe thật?”
“Nói đi!”
“Lý Nhược Băng, hai mươi bảy tuổi, chủ tịch của tập đoàn Huyễn Thải Thời Thượng, tốt nghiệp Học viện Thương mại Harvard, về nước năm hai mươi ba tuổi rồi thành lập tập đoàn Huyễn Thải Thời Thượng, kinh doanh mỹ phẩm cao cấp, tài sản cá nhân hiện tại là hai tỷ.” Dường như Ngô Thần đã nói xong.
“Chỉ có bấy nhiêu đó?” Giọng điệu của Lý Nhược Băng có chút khinh thường, đây mà gọi là tình báo à, trên mạng có đầy.
“Cô là cháu gái cả của nhà họ Lý, nhưng bởi vì cô là con gái nên cũng không được yêu thương, ngoại của cô trọng nam khinh nữ.
Lúc còn nhỏ thì cô đã cảm nhận được bản thân bị đối xử không công bằng, nhưng cô không phục, cô muốn tranh đua.
Cô muốn chứng minh cho mọi người thấy, rằng con gái có thể mạnh hơn con trai!”
Lời nói tiếp theo của Ngô Thần làm Lý Nhược Băng biến sắc.
“Tính cách của cô từ nhỏ rất đàn ông, khi ấy cô kéo bè kéo lũ đánh nhau, đám con trai đều sợ cô, ngay cả em trai ruột lớn lên cùng cô, được cưng chiều nhất cũng sợ cô.
Cô không chịu khuất phục với vận mệnh nên chăm chỉ học tập, cũng học rất giỏi.”
“Nhưng cô không thể chạy thoát lời nguyền của gia tộc, năm cô hai mươi ba tuổi, người nhà lấy lý do mẹ cô bệnh nặng để lừa cô trở về.”
“Thực tế là lừa cô về kết hôn! Ông nội của cô muốn gả cô cho cậu ấm nhà họ Đinh ở Nam Quảng, Đinh Thụy Long.”
“Vốn dĩ mẹ của cô luôn đứng về phía cô, bà ấy là con gái của nhà họ Tôn