“Có phòng không?” Sau khi vào cửa, Ngô Thần hỏi nhân viên tiếp khách.
“Có thưa ngài.
Xin hỏi ngài có đặt trước hay không?” Nhân viên tiếp khách mỉm cười nói, nhưng sắc mặt lại khác thường, bởi vì hôm nay rất kỳ quái, trời tối rồi mà khách khứa lại nhiều đến vậy.
Trong vòng một tiếng ngắn ngủi mà khách đến rất đông, hơn nữa đều muốn chọn phòng bao lớn nhất.
Quán trà Kim Phúc cùng quán trà Khánh Nguyên đều là quán trả đứng đầu Đông Hải, là nơi dùng để nói chuyện làm ăn cao cấp.
Thậm chí quán trà Khánh Nguyên còn tốt hơn quán trà Kim Phúc, cấp bậc cao hơn, trà quý hơn, danh tiếng cũng vang xa hơn.
Đặc điểm chung của những quán trà cao cấp này là khách đến chủ yếu vào buổi chiều.
Tuy buổi sáng cũng có khách, nhưng người đến buổi chiều lại nhiều nhất.
Bình thường thì qua thời gian dùng bữa trưa mới có người đến uống trà, mà khi vượt qua bốn giờ chiều, thu nhập sẽ giảm mạnh, bởi vì khách hàng sẽ rời đi.
Điều này liên quan đến quy luật nghỉ ngơi và sinh hoạt của con người, cũng có quan hệ với luật tiếp khách.
Người phải ăn cơm tối.
Nhất là nói chuyện làm ăn cùng tiếp khách, cho dù đang bàn chuyện làm ăn ở trong quán trà, nhưng đến giờ cơm thì phải mời khách ăn cơm, chứ không thể tiếp tục uống trà, để bụng đói trong quán trà.
Đây là lí do vì sao Ngô Thần gọi điện hẹn người tại quán trà, đồng thời còn dám nói thẳng ra tên gian phòng.
Anh không sợ gian phòng bị người khác chiếm, cho dù anh chưa đặt trước.
Chỉ cần nói phòng, là phòng bao lớn, vậy tỉ lệ phòng bị chiếm cực kỳ nhỏ, phòng bao nhỏ thì có thể, bởi vì người chọn phòng nhỏ có lẽ là hai người bạn đến uống trà, uống đến lúc nào thì anh không chắc.
Lý Nhược Băng liếc nhìn Ngô Thần.
‘Quái lạ, rõ ràng đã hẹn người, thế mà lại hỏi có phòng không, không lẽ còn phải mở phòng uống trà?’
“Không hẹn trước, Sơn Thủy Ô Long có ai không?” Ngô Thần lại hỏi một câu, “Sơn Thủy Ô Long” là tên một gian phòng, nằm ở tầng bốn.
“Xin ngài đợi một lát.” Nhân viên tiếp khách dẫn người đến quầy lễ tân, để nhân viên lễ tân kiểm tra một chút.
Hiện tại “Sơn Thủy Ô Long” không có khách, cũng không có người đặt trước.
Đây là một trong những phòng lớn nhất quán trà Khánh Nguyên, mười mấy người ngồi cũng không thấy chật, nhưng bởi vì quá lớn, cho nên có ít người đặt trước.
“Mời ngài theo tôi.” Nhân viên tiếp khách dẫn đường, không cần đăng ký, cũng không cần trả tiền trước.
Nhân viên tiếp khách dẫn ba người lên tầng bốn.
Khi gần đến trước phòng “Sơn Thủy Ô Long”, cô ta quay đầu ra hiệu, sau đó đi tiếp mấy bước nữa rồi dừng trước cửa chính, nói: “Chính là chỗ này, thưa ngài.
Xin hỏi ngài uống trà gì.
“Nham Trà.” Ngô Thần nói, đây là Nham Trà từ Vũ Di, là một loại trà Ô Long.
Phòng rất rộng, hơi trống trải.
Ngô Thần nói chuyện với Tô Thanh Ảnh một chút.
Chốc lát sau, vị nhân viên tiếp khách vừa rồi đưa trà cùng đồ uống trà lên.
Khi đang bày trà, cô ta nhìn Tô Thanh Ảnh, sau đó kinh ngạc mỉm cười nói: “Ngài là… cô Tô, Tô Thanh Ảnh sao?”
“Là tôi.” Tô Thanh Ảnh gật đầu, cười lễ phép.
“Đúng là ngài rồi, vừa rồi tôi xuống lầu, đồng nghiệp của tôi nói nhìn ngài rất quen mắt, tôi cảm thấy… không ngờ là ngài thật, ngài xinh đẹp hơn TV nhiều.” Nhân viên tiếp khách khen, còn hơi phấn khích.
Bởi vì cô ta nhìn thấy người thật, là thiên kim của Đông Hải và cũng là người đẹp nhất Đông Hải.
“Cám ơn.” Tô Thanh Ảnh lễ phép nói cám ơn.
Ngô Thần liếc nhìn Lý Nhược Băng, Lý Nhược Băng không cảm xúc ngồi ở bên khác.
Thoạt nhìn cô không để bụng trường hợp này, bị Tô Thanh Ảnh cướp hào quang, cũng phù hợp tính cách không thích phô trương của cô.
Hôm nay Lý Nhược Băng không có chuyện để nói, cho nên cô cũng thu lại trường năng lượng của mình.
Sau khi nhân viên tiếp khách đi được một phút.
“Hai người uống đi, anh đi qua đấy.” Ngô Thần đứng lên rồi nói, anh lắc lắc điện thoại với Tô Thanh Ảnh rồi ra ngoài.
Anh ra khỏi phòng, xuống lầu ba.
Ngô Thần nhìn xung quanh một chút, rồi lại chỉnh sửa âu phục rồi đến phía tây lầu ba, đi đến phòng cuối cùng.
Căn phòng được trang trí cổ kính, trên cửa treo một bảng gỗ nhỏ, trên đó viết “Cao Sơn Lưu Thủy.”
Trong phòng.
Một người đàn