Người phụ nữ lao đến khoảng sáu mươi tuổi, tóc bạc trắng, rất gầy, đó là Mã Tuệ Phương!
Thực ra thì tuổi tác của bà ấy cũng chưa đến sáu mươi bằng tuổi Lỗ Quảng Niên.
Bây giờ hiện rõ sự già nua là vì một mình chăm con vô cùng vất vả.
Trên sô pha có một cô bé đang khóc, mới có mấy.
Tên là Mã Đình Đình, là con gái của Mã Gia Vĩ.
Bên cạnh cô bé còn có một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, nhìn cũng không tồi, có hơi mập mập lại trắng, đây là vợ của Mã Gia Vĩ, tên Đường Mai.
Cô bé Mã Đình Đình sợ hãi trước giọng nói giận dữ của bà nội.
Lập tức khóc nấc lên.
Đường Mai thấp giọng dỗ.
Cửa phòng ngủ chính có hai người đàn ông đang đứng đó.
Người mặc đồ ngủ ở nhà dáng người cao ráo, đeo kính cận, dáng vẻ có phần giống với Lỗ Quảng Niên, chính là Mã Gia Vĩ, con trai của Lỗ Quảng Niên!
Mã Gia Vĩ ban đầu đang đi làm, là nhân viên cấp giám đốc của công ty II.
Đối với những người hoạt động trong lĩnh vực công nghệ phải làm thêm giờ trong hai ngày thứ bảy, chủ nhật là chuyện bình thường, nhưng hai ngày gần đây, anh ta đều đang nghỉ phép.
Hôm qua là do Lỗ Quảng Niên làm loại ở cửa B.
Hôm nay là lo Lỗ Quảng Niên lại gây chuyện.
HƠn nữa anh ta cũng cảm nhận được tâm trạng của mẹ mình rất căng thẳng, cho nên muốn ở nhà bầu bạn, tiện thể nghỉ ngơi, giảm bớt áp lực công việc.
Lỗ Quảng Niên quả nhiên lại tới đây!
Mã Tuệ Phương lao tới mắng Lỗ Quảng Niên, nhưng đôi mắt bà ấy lại thoáng sững sờ trong giây lát, bởi vì cảm giác của hôm nay Lỗ Quảng Niên khác với vài ngày trước.
Lúc trước nhàn qua cửa kính không thấy được hết, giờ thì thấy cả rồi.
Lỗ Quảng Niên không chỉ cắt bỏ kiểu tóc bóng bẩy của ông chủ mà còn không mặc vest, chỉ mặc áo sơ mi và quần tây.
Ngoài ra còn đổi thắt lưng ở cổ tay áo chứ không phải thắt lưng da cá sấu có logo của thương hiệu cao cấp.
Cái này làm cái nhìn tổng thể tiếp theo của Mã Tuệ Phương cảm giác thân thiện, dễ chịu hơn rất nhiều.
Mấy ngày nay chuyện là Mã Tuệ Phương thấy phiền nhất chính là Lỗ Quảng Niên tìm đến cửa, còn lấy sắc mặt “nhà giàu mới nổi lấy tiền ra đập người”!
“Đừng, đừng cãi nhau nữa, bà xem bà dọa cháu gái chúng ta khóc rồi kìa, đừng cãi nữa nhá!” Lỗ Quảng Niên ở ngoài cửa nói toàn những lời dễ nghe.
“Đó là cháu gái tôi, không phải là cháu gái ông, đừng nhận vơ nữa, ông có còn cần mặt mũi nữa không hả, mau cút đi! Đừng quay lại đây nữa.” Mã Tuệ Phương bốc hỏa hét lên.
“Đừng đừng đừng, bà xem hay là tôi đưa bà đi ăn nhá!” Lỗ Quảng Niên vừa nói vừa nâng chiếc túi ni lông trên tay trái lên cao hơn: “Bà xem bánh crepe này.
Lúc trước khi chúng ta không có tiền, đều ăn nó.
Không phải là bà thích....”
Lúc Mã Tuệ Phương nhìn thấy Lỗ Quảng Niên nâng bánh crepe, thì ánh mắt nhìn vào chiếc túi sững người trong giây lát.
Nhưng bà ấy không đợi Lỗ Quảng Niên nói xong đã giật lấy chiếc túi ném nó ra ngoài!
“Tôi không cần đồ của ông, cút!” Mã Tuệ Phương vô cùng kích động.
“Ông nhanh lên được không?” Mã Gia Vĩ trong phòng không nhịn được.
Anh ta hét to ra ngoài tựa như cảnh cáo Lỗ Quảng Niên gì đó.
“Không có chuyện của con!” Mã Tuệ Phương chợt quay đầu lại mắng con trai mình: “Để con qua đây à? Cần con quản sao? Về phòng đi!”
Người đàn bà chanh chua.
Giờ bà ấy làm người ta cảm thấy, đấy chính là một người đàn bà chanh chua không nói đạo lý trong cuốn tiểu thuyết, bà ấy vốn không phải là một người phụ nữ như vậy, mà bây giờ bà ấy không phải là một kẻ chanh chua.
Là cuộc sống đã đổi thay, năm đó bà ấy một mình nuôi con vất vả ra sao chẳng cần nói, nếu bà ấy không ghê gớm lên chút, vậy thì không người đàn ông nào là không bắt nạt bà ấy, cũng không có ai ăn hiếp đến mẹ con họ!
Nhìn Mã Tuệ Phương như vậy, Lỗ Quảng Niên thật sự rất đau lòng.
Tình đầu của ông ta năm đó cười lên rất ngọt ngào, rất có cá tính.
Chắc chắn là bản thân phải chịu rất nhiều cực khổ thì mới biến cô gái dịu hiền trở thành như như bây giờ.
Là lỗi của ai chứ? Là lỗi của Lỗ Quảng Niên ông!
“Tiểu Phương, bà đừng vậy mà.” Lỗ Quảng Niên muốn khuyên.
Mã Tuệ Phương kéo mạnh cửa, muốn đóng cửa lại.
Lỗ Quảng Niên giữ ngoài cửa không muốn đóng cửa lại.
“Tiểu Phương, bà đừng giận, chúng ta không thể nói chuyện tử tế được sao? Nể mặt con trẻ bà đừng vậy mà.”
“Ông còn muốn kêu tôi nói chuyện tử tế? Mấy ngày trước không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Tôi nói lại thật rõ cho ông nghe nhá? Sao giờ lại có vẻ như tôi không đúng vậy nhỉ? Ông có biết xấu hổ không hả? Tôi để ông đến à? Không phải ông đến để nghe chửi à.” Mã Tuệ Phương không chỉ tức giận, mà còn đáp rất được.
Lỗ Quảng Niên nghe, đợi Mã Tuệ Phương nói xong mới nói lời dễ nghe.
Mặc kệ là Mã Tuệ Phương mắng chửi ông ta thế nào, ông ta đều không cãi lại, không tức giận.
Ông ta chỉ là muốn nhận lỗi, nói những chuyện khơi gợi lại ký ức của Mã Tuệ Phương.
Ngoài ra, ông ta cũng cố gắng kéo dài thời gian nói cửa càng