Cậu em trai Lý Nhược Thái vừa mở miệng đã hỏi một câu: "Chị biết tin gì chưa?" không đầu không đuôi.
Lý Nhược Băng ngây người không hiểu chuyện gì.
"Chị không biết gì hả?" Giờ đến phiên Lý Nhược Thái nghi ngờ.
"Sao chị biết em đang nói cái gì được?" Lý Nhược Băng vẫn ngây người.
"Tô Thanh Ảnh, cô chủ nhà họ Tô ấy!" Lý Nhược Thái lập tức nói với Lý Nhược Băng: "Không phải hôm qua chị với cô ta ở thành phố Z sao? Cô ta còn ở lại nhà chị.
Không phải gần đây chị luôn đi cùng cô ta sao? Sao lại không nghe tin gì?"
Lý Nhược Thái biết hôm qua Tô Thanh Ảnh ở nhà cô ta, đương nhiên là Lý Nhược Băng nói cho cậu ta biết.
Gần đây Lý Nhược Thái muốn nhổ cái gai phiền phức đi nên hầu như trưa nào cũng gọi cho chị mình.
Hôm nay cũng vậy.
Lần này Lý Nhược Thái đã hỏi Lý Nhược Băng rằng cả tuần qua cô ta có hiểu lầm gì với nhà họ Tô không? Có cần cậu ta ra mặt hay không?
Cậu ta biết chuyện hôm qua xảy ra ở đầu hẻm ngay trước "553" nhà Ngô Thần.
Lúc ấy có rất nhiều người, nhất là sau khi bà Tô đến.
Hai bên cộng thêm mấy chục vệ sĩ chặn kín con hẻm.
Người bên trong muốn không vây xem cũng không được.
Trong số những người vây xem ấy có cả đàn em của đàn em của đàn em của Lý Nhược Thái! Một tên côn đồ nhép.
Người của Lý Nhược Thái trải rộng khắp Đông Hải.
Hầu như tất cả bọn côn đồ ở đây đều là đàn em của cậu ta.
Đương nhiên không phải chuyện gì cậu ta cũng biết.
Do hôm qua Lý Nhược Băng công khai thân phận ngay tại hiện trường, nên mấy tên du côn mới biết đó là chị của "cậu Lý", thế là báo lên trên, bị Lý Nhược Thái biết.
Nhưng nghe nói sau khi bà Tô đến, hai bên bắt tay nói chuyện hòa thuận nên cậu ta cũng không gọi điện.
Cậu ta biết chị mình muốn tự giải quyết chuyện của mình.
Mạnh mẽ từ trong cốt.
Chị ấy không thích mình cứ nhúng tay vào chuyện của chị ấy một cách lỗ mãn như thế.
Lý Nhược Thái biết bảo vệ chị mình, nhưng cũng phải có chừng mực.
Trưa nay gọi điện cũng không đề cập quá nhiều, nói hiểu lầm gì đó, nói mình và Tô Thanh Ảnh là bạn bè, hôm qua còn ở nhà mình các thứ.
Lúc nghe được ba chữ "Tô Thanh Ảnh", Lý Nhược Băng lập tức đứng bật dậy, hoàn toàn biến sắc.
"Chị? Chị sao vậy?" Lý Nhược Thái nghe tiếng động kỳ lạ bên kia, cả tiếng thở dốc của chị, cậu ta lập tức hỏi.
"Em nghe nói cái gì?" Lý Nhược Băng nói: "Nói mau, không được dài dòng!"
"Chị thật sự không biết gì à?" Lý Nhược Thái lập tức nói: "Em cũng vừa biết đây thôi, hội đồng quản trị của Kim Phúc vừa tung tin cách đây không lâu.
Họ mới tan họp không bao lâu đã đưa tin Tô Thanh Ảnh đã phản lại bố mẹ ngay trong buổi họp, công nhận ghê gớm thật.
Chỉ vì một chuyện nhỏ mà gây khó dễ với bà Tô, đúng là vạch lá tìm sâu! Nghe nói cô ta âm thầm nhận hối lộ! Cô ta được một nửa số thành viên hội đồng quản trị Kim Phúc ủng hộ, có Thang Đức Dương và mấy người khác ủng hộ, thế là hai mẹ con xung đột ngay trong cuộc họp."
Lý Nhược Thái dùng hết trí nhớ để thuật lại tin mình vừa nghe được cho Lý Nhược Băng nghe.
Người khác nói cậu ta thế nào, cậu ta nói lại thế nấy, nghe có vẻ rất sinh động.
Chỉ khi nói chuyện với chị mình cậu ta mới có sức nói nhiều như vậy, nói không biết mệt.
Lý Nhược Băng nghe mà mặt mày tái mét, không biết nói gì.
"...!Sau khi bà Tô rời khỏi, biểu quyết lập tứv được thông qua, Tô Thanh Ảnh nhận được toàn bộ phiếu ủng hộ."
Lý Nhược Thái chốt câu chuyện bằng tiếng chắt lưỡi: "Chậc, lợi hại thật đấy.
Dám phản lại người nhà đoạt quyền hành, lợi hại hơn cả em! Không biết cô ta đã bí mật lên kế hoạch từ bao giờ để nhận được thành công như thế này.
E là Tô Thụy Văn có trở về cũng không cách nào kiểm soát đứa con gái này, có mỗi một đứa con gái, thật hết nói nổi."
Từ phương diện đối nhân xử thế, Lý Nhược Thái thật sự làm tốt hơn Lý Nhược Băng.
Sau khi biết tin, cậu ta nghĩ ngay đến chuyện này, dù Tô Thụy Văn có trở về