"Thái, em bình tĩnh lại đi! Nghe anh rể em nói xong đã!" Lý Nhược Băng nói.
"Chị, em mặc kệ nó đã lừa chị như nào, dù sao thì em cũng sẽ không tin tưởng nó đâu." Lý Nhược Thái cả giận nói: "Tin tức đó là lấy được từ đâu nó còn không trả lời được, nói không chừng là được ai đó cử tới để tiếp cận với chị, còn muốn chơi em?"
Sở dĩ Lý Nhược Thái phản ứng lớn như vậy không chỉ bởi vì Ngô Thần không chịu nói rõ nguồn tin đó là từ đâu tới, mà cũng bởi vì thành kiến của anh ta quá cứng nhắc.
Kiểu thành kiến cứng nhắc này là danh từ ở trong tâm lý học, ý chỉ một nhóm người có một cái nhìn cố định, khái quát về một nhóm sự vật hoặc sự việc nào đó.
Lý Nhược Thái cảm thấy Ngô Thần chính là một tên bám váy lừa gạt chị gái mình, trong lòng sớm đã có ý thù địch, cho nên Ngô Thần có nói cái gì thì anh ta cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng là người kia có ý đồ xấu.
"Tính tình này của cậu nên phải sửa đổi một chút." Ngô Thần rất bình tĩnh nói với Lý Nhược Thái.
"Con mẹ nó, mày đang lên lớp tao đó à!" Lý Nhược Thái quát lên, sau đó cầm lấy áo khoác của mình rồi móc từ trong đó ra một khẩu súng chĩa tới.
Anh ta vừa chĩa nòng súng về phía của Ngô Thần.
Bốp!
Một cái tát tay rất mạnh vung xuống, Lý Nhược Thái trực tiếp bị tát tới choáng váng.
"Mày tạo phản hả! Đưa súng cho chị!" Lý Nhược Băng lên cơn điên đoạt lại khẩu súng từ tay của Lý Nhược Thái.
"Chị, chị vì một người ngoài mà đánh em?" Lý Nhược Thái ôm mặt, nhìn chị gái bằng cặp mắt không thể nào ngờ được.
"Chị là sợ mày chết ở trong tù nên mới làm thế!" Lý Nhược Băng cắn môi, lại huơ tay lên khiến Lý Nhược Thái theo phản xạ có điều kiện mà thoáng né tránh.
"Ngồi xuống cho chị!" Lý Nhược Băng ra lệnh chỉ về phía sô pha.
Sắc mặt Lý Nhược Thái tối sầm lại, nhưng mà vẫn ngồi xuống.
Anh ta cũng không nhìn chị gái của mình, ánh mắt vẫn cứ chăm chăm về phía Ngô Thần đang vô cùng thư thái bên kia, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người này vậy.
Lý Nhược Băng trở lại phía đối diện ngồi xuống bên cạnh Ngô Thần, vứt khẩu súng lục đó trên bàn trà, đưa tay xoa trán, dáng vẻ như đang vô cùng khổ sở.
"Đừng nóng, nhất thiết phải vậy chứ.
Chị em ruột thịt, giận đó rồi cũng hết đó mà thôi." Ngô Thần an ủi Lý Nhược Băng.
"Mẹ kiếp mày đừng có ở đó giả vờ làm người tốt, tình cảm chị em giữa bọn tao rất tốt, không cần mày phải quan tâm." Lý Nhược Thái há mồm oán hận nói.
Nói xong lại nhìn về phía Lý Nhược Băng: "Chị, chị cứ thế mà tin mấy lời không rõ ràng của tên lừa đảo này sao?"
Lý Nhược Băng nhìn em trai bằng vẻ mặt vô cảm.
Tin tưởng vào Ngô Thần?
Thực ra cô ta cũng không có lòng tin vào Ngô Thần.
Nhưng mà Ngô Thần nói mình là tình báo của người trong giới kinh doanh, hơn nữa cũng đã nghiệm chứng qua rồi, anh cũng đã bắt được tên phản bội ở bên cạnh cô ta.
Cho nên trước tiên khoan hãy nói chuyện Ngô Thần có phải là một chỗ dựa đáng tin cậy hay không, nhưng mà trên phương diện tình báo mà nói thì Lý Nhược Băng thật sự là tin tưởng anh.
Cô ta không biết tương lai sau này Ngô Thần sẽ giở trò khỉ gì với mình, nhưng mà ví dụ Ngô Thần thật sự có âm mưu gì đó lớn đi chăng nữa thì chí ít ngay bây giờ, anh đang ở trong giai đoạn giành được sự tin tưởng và tín nhiệm của cô ta, sẽ cung cấp những tình báo có giá trị cho cô ta.
Cho nên, cô ta tin vào lời Ngô Thần nói rằng chuyện này có liên quan tới sự an nguy của em trai mình.
Quan tâm thì ắt sẽ bị loạn.
Lý Nhược Băng không muốn em trai mình xảy ra chuyện gì bất trắc, cho nên cô ta bằng lòng phối hợp với Ngô Thần một chút.
Cô ta biết nếu không phải là vì mình đang ngồi ở đây kìm chế bầu không khí lại, chỉ e là em trai cô đã thật sự nổ súng với Ngô Thần rồi.
Bởi vậy cô ta mới tát em mình một cái để người kia có thể bình tĩnh lại một chút.
Lý Nhược Băng không trả lời vấn đề liên quan tới "tin tưởng và tín nhiệm cho tên lừa đảo" của em trai, chỉ ra hiệu với Ngô Thần: "Nói tiếp đi."
"Bây giờ toàn bộ hệ thống chính trị và pháp luật ở Đông Hải, người biết được người phía trên muốn đụng tới câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bốn tháng trước, phó cục trưởng Liêu Ba được cử thẳng tới sở cảnh sát Đông Hải để đặc biệt giải quyết vụ án câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan."
"Chuyện này thì người đứng đầu thị ủy là bí thư Ngụy cũng biết, mặc dù ông ta có chút quan hệ với nhà họ Lý mấy người, nhưng mà đây là chuyện lớn, ông ta lựa chọn đứng ngoài vùng liên quan."
"Bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn thu thập bằng chứng." Ngô Thần lại nói: "Có vài nhân viên điều tra được cử để giả dạng làm khách tới để thu thập thông tin, nhưng mà vẫn còn một bộ phận đã và đang được mai phục trong câu lạc bộ, thu thập chứng cứ."
Ngô Thần nói đến đây bèn quay đầu hỏi Lý Nhược Băng: "Có mang giấy bút theo không?"
Lý Nhược Băng là người làm ăn, dĩ nhiên luôn mang theo bên mình cây bút và cuốn sổ tay nhỏ.
Cô ta lấy từ trong túi xách đưa cho Ngô Thần.
Ngô Thần mở quyển sổ ra viết lên đó tên của vài người, đi kèm với chức vụ của bọn họ ở câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan.
Nhân viên tạp vụ, nhân viên quét dọn, đầu bếp, nhân viên pha chế, tất cả bọn họ đều đang ở đây với đầy đủ các thân phận vị trí khác nhau.
Chỉ có một điểm tương đồng là bọn họ đều vào làm việc trong câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan từ bốn tháng trước.
Bởi vì Lý Nhược Thái quản lý câu lạc bộ giải trí Hoàng Quan vô cùng nghiêm ngặt, cho nên hiện tại vẫn không có người nào có thể đánh vào tới thân phận của anh ta, chỉ có thể tiếp xúc dưới hình thức xã giao bình thường.
Chuyện này cũng khiến tiến độ thu thập chứng cứ trở nên chậm trễ.
Nếu không thì bên trên đã sớm ra tay rồi.
Ngô Thần viết xong thì đưa lại quyển sổ cho Lý Nhược Thái.
Lý Nhược Thái tối sầm mặt, cầm lấy quyển sổ thoáng ngó qua, sau đó lại nhìn Ngô Thần mà nói: "Cậu nói đây hết thảy đều là nội ứng?"
"Ở chỗ bọn họ vẫn còn có tình báo chưa kịp gửi đi, điều tra một cái sẽ biết ngay thôi."