Tống Huyên lập tức ngẩn người.
‘Là giọng nữ trẻ tuổi.’
‘Còn bảo là đàn anh đang tắm!’
Tống Huyên lập tức suy diễn ra rất nhiều điều, cô ấy vội vàng giải thích: “Cái này… tôi không có ý gì… tôi tìm đàn anh là vì… cái này… chị đừng hiểu lầm… chị là bạn gái của đàn anh phải không? Tôi…” Tống Huyên rất sợ bị hiểu lầm, cô ấy không muốn phá chuyện tình cảm của người khác.
Bởi vì Lý Nhược Băng quen nói chuyện lạnh lùng, cho nên Tống Huyên cho rằng Lý Nhược Băng hiểu lầm, làm cô ấy căng thẳng.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng, tôi sẽ báo lại.” Lý Nhược Băng nói, giọng nói vẫn lạnh lùng.
“Cái này, là chuyện bài hát… đúng rồi, tôi còn phải xin lỗi đàn anh, hôm qua tôi hiểu lầm anh ta…” Tống Huyên không biết nói thế nào, bởi vì căng thẳng mà lời nói cũng đứt đoạn.
“Chuyện bài hát… xin lỗi? Xin lỗi cái gì?” Lý Nhược Băng hơi nhíu mày hỏi, cũng không biết Ngô Thần và Tống Huyên chơi trò gì.
“Là…” Tống Huyên nói rồi chợt dừng lại, bởi vì cô ấy cảm thấy có gì đó sai sai.
Người phụ nữ tựa như bạn gái của Ngô Thần cũng không biết hôm qua bạn trai mình làm gì?
Chuyện tự phát bài hát, lập tức hot lớn đến vậy mà cũng không biết?
“Chị là bạn gái của anh Ngô Thần sao?” Tống Huyên hỏi lại một lần, trước đó cô ấy chưa nhận được câu trả lời.
“Đúng, sao vậy?” Lý Nhược Băng vẫn nhíu mày.
“Không có gì, chỉ là tôi xác nhận một chút.
Vậy… sao chị lại không biết?” Tống Huyên nói mập mờ, cô ấy vẫn rất cẩn thận, nếu là bạn gái của Ngô Thần thì cô ấy sẽ giải thích, còn không phải… vậy chắc chắn cô ấy sẽ không nói lung tung liên quan đến chuyện của Ngô Thần, đầy là giáo dưỡng cơ bản nhất.
“Chuyện gì? Sao tôi lại không biết?” Lý Nhược Băng nhíu mày thật chặt.
“Chị không biết thật sao, chị là bạn gái của Ngô Thần?” Tống Huyên rất nghi ngờ.
“Thuốc giải cho tâm hồn” nổi tiếng, với người bình thường mà nói thì điều này đủ để đổi đời, bạn gái không biết? Không rõ?
Tống Huyên từng nghe nói bối cảnh gia đình của Ngô Thần.
Ngay chiều hôm qua, sau khi cô ấy và Ngô Thần tách ra, cô ấy trở về phòng thu âm, sau đó nói chuyện phiếm với group chat, nói chuyện thu âm, sau đó lại bị người khác đùa.
Cô ấy cũng không nói bài hát cụ thể, chỉ nói đối phương ra giá mười vạn, sau đó cô ấy lại hỏi có người biết Ngô Thần hay không.
Người quen biết trực tiếp thì không có, nhưng đều học ở Đại học Đông Hải nên cũng có biết, đúng là Ngô Thần tốt nghiệp ở đại học Đông Hải, ra giá mười vạn là thuộc loại cần tiền sắp điên rồi.
“Cô nghi ngờ tôi?” Lý Nhược Băng bị chọc cho tức cười, hôm nay cô không vui, mà Tống Huyên lại dùng giọng điệu nghi ngờ nói chuyện, thậm chí mang lại cảm giác hồ ly lẳng lơ cho cô.
Sao lại ngọt ngào như vậy?
Hôm qua Ngô Thần còn nói Tống Huyên xinh đẹp, dịu dàng hơn cô.
“Cũng không phải nghi ngờ, mà là, nếu chị là bạn gái của Ngô Thần, nhưng chị lại không biết… rất lạ!” Tống Huyên uyển chuyển nói, nhưng ý tứ thì vẫn là nghi ngờ.
“Cô chờ đó.” Lý Nhược Băng rất dứt khoát.
Sau khi nói một câu, cô bước đến trước cửa phòng tắm, gọi người bên trong: “Anh yêu.”
Tiếng nước trong phòng tắm lập tức không còn, là Ngô Thần đóng vòi nước lại, hỏi: “Sao vậy?”
“Khi nào anh tắm xong?” Lý Nhược Băng hỏi.
“Sắp xong rồi.” Ngô Thần trả lời.
“Không có gì, em chỉ hỏi thôi.” Nói xong, Lý Nhược Băng cầm điện thoại đi đến cửa sổ, phòng tắm cũng truyền đến tiếng nước chảy.
“Cô đã nghe chưa?” Lý Nhược Băng nói.
“Nghe được, tôi xin lỗi…” Tống Huyên nói, còn xin lỗi.
“Cô lăn giường với Ngô Thần, cũng ngủ rồi?” Lý Nhợt Băng chợt ngắt lời, hỏi trực tiếp.
Bên kia lập tức im lặng.
Tống Huyên bị dọa, cô ấy chắc chắn rằng bản thân bị nghi ngờ thành kẻ thứ ba dụ dỗ bạn trai người khác.
Cô ấy không biết rằng Lý Nhược Băng cố ý.
Mặc dù cô cũng muốn biết có phải đêm hôm qua Ngô Thần tìm Tống Huyên, sau đó làm xong, nhưng ngoài chuyện này, cô càng muốn kiểm soát tiết tấu.
Cô đã bắt được tâm trạng của Tống Huyên.
Tống Huyên bị dọa.
Cô ấy im lặng vài giây rồi mở miệng giải thích: “Không có, chị hiểu lầm rồi.
Tôi với đàn anh không có gì hết, hôm qua anh ấy tìm tôi là vì bán bài hát cho tôi, nhưng anh ấy chào giá quá cao cho nên tôi không mua, sau đó bài hát này…”
Tốc độ nói rất nhanh.
Tống Huyên sợ bị hiểu lầm, cho nên nói hết ra.
Hơn mười phút sau.
||||| Truyện