"Cái này...” Tống Huyên nửa tin nửa ngờ.
Nhìn thái độ của Ngô Thần, cô ấy thật sự rất khó nói.
Cô ấy cảm thấy rằng Ngô Thần hơi quá tự tin vì sự nổi tiếng của "Thuốc giải cho tâm hồn".
Nhưng cô ấy sẽ không nói ra.
"Tình yêu này...” Tống Huyên nghĩ đến đầu tiên.
“Còn kiểu phong cách thì sao?” Ngô Thần hỏi lại.
“Phong cách: Trữ tình.
Đoạn điệp khúc có thể nhanh...” Tống Huyên nói rất chậm, kéo một nốt dài rồi lại nói: “Tốt hơn là nên có một chút cảm giác punk rock (một thể loại nhạc).”
Ngô Thần mỉm cười, nhướng mày và gật đầu.
Với vẻ mặt "được rồi, không vấn đề gì".
Một bản ballad chủ đề tình yêu nhưng được bổ sung thêm yếu tố punk, đặc biệt là ở phần điệp khúc quan trọng nhất, tưởng chừng như sẽ mâu thuẫn nhưng thực ra không hề mâu thuẫn chút nào.
Các bài hát nổi tiếng đều bắt đầu bằng một giai điệu trữ tình đẹp đẽ.
Khi đến phần điệp khúc đột ngột nhanh lên nhiều.
Sự tương phản này có thể làm nổi bật sức mạnh bùng nổ của phần điệp khúc.
Nhưng viết được cũng khó.
Nhưng cái này thì đối với Ngô Thần đương nhiên không có vấn đề gì cả.
Anh đã có một loạt bài hát là "570" có chủ đề như vậy.
Tình yêu lại là chủ đề lớn nhất trong các bài hát đó, vì vậy...!Ngô Thần đã có sẵn!
"Tôi đã có rồi, có phải dễ quá rồi không.” Biểu hiện của anh càng thể hiện sự tự tin, thì cô ấy lại càng cảm thấy không chắc chắn hơn trong lòng: "Hay là...!cứ lấy tình yêu làm chủ đề đi.
Học trưởng, anh có thể viết tùy ý đi...
"Vậy thì tôi sẽ viết nó." Ngô Thần không nói thêm nữa, bắt đầu viết vào sổ tay.
Vẫn như vậy – không có điểm dừng.
Ngô Thần viết rất nhanh, xem ra không cần suy nghĩ gì cả! Tống Huyên nhìn thấy, cô ấy bắt đầu cảm thấy Ngô Thần đang viết ra một bài hát trước đó để đối phó với cô ấy, nhưng cảm thấy không đúng.
Vì chủ đề bài hát được viết ra hôm nay chỉ có cô ấy mới biết được.
Mười phút sau, Ngô Thần viết xong lời bài hát.
Trong vòng chưa đầy mười phút, Ngô Thần đã viết xong phổ nhạc.
Sau đó, đến phần hòa âm, Ngô Thần dùng các nhạc cụ, hòa âm, hát ở các giai đoạn khác nhau.
Ngô Thần biết giọng hát của Tống Huyên khi cô ấy hát, cũng biết thói quen khi ca hát của cô ấy, nên anh đã đánh dấu vào những điểm mạnh.
Chờ Ngô Thần viết xong.
Tống Huyên có thể trực tiếp thu âm demo theo nội dung trong sổ.
Mà lại không cần bất cứ ai khác để hướng dẫn sửa chữa.
Tổng cộng đã mất nửa giờ.
Ngô Thần viết xong, anh đưa sổ cho Tống Huyên, rồi cười nói: "Nhìn xem.” Tống Huyên cầm lên, cúi đầu nhìn xuống.
"Bài hát dành tặng tôi." Tống Huyên thì thầm đọc lên, chính là tên bài hát.
Đây là một bài hát mới mẻ và tươi trẻ.
Ở đoạn điệp khúc bỗng nhiên sẽ phấn khích lên rất nhiều, cho người ta cảm giác rất nhiệt huyết.
Vì chỉ là lời nên Tống Huyên cũng không thể đánh giá được cảm xúc cuối cùng của bài hát này là như thế nào.
Nhưng lời bài hát được viết rất hay.
"Cảm ơn học trưởng.” Sau khi Tống Huyên xem xong cũng không đánh giá bài hát như thế nào, chỉ nói lời cảm ơn với Ngô Thần.
"Tôi bán cho cô, cô còn cảm ơn cái gì.” Ngô Thần cười.
Điều này như nhắc nhở Tống Huyên.
“À đúng.” Tống Huyên đáp lại, lấy điện thoại ra nói: “Học trưởng, anh gửi số thẻ cho tôi đi, tôi sẽ chuyển cho anh mười vạn tệ.
Làm hợp đồng, chúng ta sẽ hẹn nhau lúc khác, chắc chắn tôi sẽ không chơi xấu.”
“Quét mã đi.” Ngô Thần đã mở mã QR để nhận thanh toán trên điện thoại di động của mình.
Anh đặt điện thoại di động lên bàn và đẩy nó sang chỗ Tống Huyên.
Ngô Thần biết Tống Huyên rất giỏi đánh hơi thấy tin tức, nên đã phòng hờ mấy trăm vạn tiền tiêu vặt.
Tống Huyên quét mã QR để thanh toán.
Mười lăm giây sau đã có tiền vào tài khoản.
"Được rồi, hôm nay vậy thôi.
Tôi vẫn còn việc phải làm..." Ngô Thần cất điện thoại rồi đứng dậy.
"Được rồi, học trưởng.
Vậy bây giờ trước tiên...” Tống Huyên cũng đứng dậy, thật ra cô rất vội rời đi, cô muốn quay lại thu âm bài hát, không muốn lãng phí một chút thời gian nào.
“Học trưởng, hẹn lần sau, tôi sẽ mời anh đi ăn tối, trò chuyện vui vẻ…”
“Được rồi, đi thôi.” Ngô Thần không nói nhảm nữa.
Anh cười với Tống Huyên rồi quay người đi.
Khi đi ngang qua bàn của Bạch Linh, Ngô Thần liếc thấy Bạch Linh đang nghịch điện thoại và gửi tin nhắn.
Bạch Linh dường như không để ý đến Ngô Thần.
Cho đến khi Ngô Thần bước qua và quay lưng về phía cô.
Cô mới quay đầu lại và nhìn.
Sau đó, cô bấm vào nút gửi tin nhắn trên giao diện trò chuyện điện thoại.
Tống Huyên nhìn Ngô Thần đi ra ngoài.
Cô lại ngồi xuống, thu dọn túi máy tính và những thứ thường mang theo, trước khi cất cuốn sổ đi, cô hơi cau mày, mím môi, vẫn cảm thấy không đáng tin lắm.
Mặc dù bài hát của Ngô Thần được viết khá tốt, phong cách chủ đề mới chỉ do cô ấy quyết định ngày hôm nay, có thể là Ngô Thần mới viết nó.
Đối với tài năng của Ngô Thần.
Tống Huyên sẽ