Ô Ngữ Dung vẫn giữ nụ cười và nhìn Ngô Thần với ánh mắt mê người.
Ngô Thần nói có cách nghĩ nào đó với bà ta, câu nói này hiển nhiên đã xúc phạm đến Ô Ngữ Dung rồi, nhưng Ngô Thần vẫn nhìn thẳng vào bà ta, không có vẻ gì vì ánh mắt không hề lộ vẻ khác thường đó mà nhân nhượng!
"Thanh niên trai tráng bây giờ cũng thật là lớn gan." Ô Ngữ Dung mỉm cười, cảm thán một câu.
Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt lấy tóc mình, vén lên vành tai rồi lại nói tiếp: "Cậu Ngô à, không biết là cậu có cách nghĩ thế nào...!về tôi vậy?"
"Rất phức tạp." Ngô Thần vẫn duy trì nụ cười, đưa mắt nhìn thẳng vào Ô Ngữ Dung.
"Tùy là có chút đường đột, nhưng giám đốc Ô là người rất cảnh giác, đặc biệt là vô cùng cảnh giác với đàn ông.
Cho nên tôi chẳng còn cách nào khác là lấy cách đó để giám đốc Ô chủ động tìm tôi gặp mặt."
"Cách nghĩ rất phức tạp sao?" Ô Ngữ Dung cười dịu dàng, tuyệt đẹp: "Cậu Ngô à, những việc cậu làm, Lý Nhược Băng có biết không? Cô ta có biết...!cậu có suy nghĩ về tuy không?"
"Đương nhiên." Ngô Thần mỉm cười.
"Cô ta biết à?" Ô Ngữ Dung muốn xác thực thêm lần nữa.
"Đúng vậy, cô ấy biết." Ngô Thần gật đầu.
Nụ cười trên mặt Ô Ngữ Dung thu lại không ít, lúc Ngô Thần nói "tôi có suy nghĩ về bà", Ô Ngữ Dung cảm thấy Ngô Thần rất lớn gan, như mấy cậu thanh niên trẻ tuổi có bản lĩnh nhưng to gan lớn mật, cái gì cũng dám nghĩ đến!
Sau đó, Ô Ngữ Dung lại kịp thời định hình lại được.
Bà ta nhận ra Ngô Thần đang cố ý tán tỉnh! Cố ý xúc phạm mình! Nếu như mình chỉ trích cậu ta vì điều đó thì Ngô Thần nhất định có thể bẻ lái câu nói sang ý khác, như vậy thì người chịu thiệt sẽ là chính bà ta.
"Quan hệ người yêu giữa cậu và Lý Nhược Băng là giả à?" Ô Ngữ Dung lại nghĩ đến một vấn đề khác.
"Sao có thể giả được chứ?" Ngô Thần vẫn giữ nụ cười, anh ngưng lại một chút rồi nói tiếp: "Tuy là chúng tôi vẫn chưa lên giường với nhau, nhưng tôi đã từng gặp Lý Mậu Nhân rồi."
Nụ cười của Ô Ngữ Dung lại thu lại thêm chút nữa.
Bà ta đang suy nghĩ xem những lời Ngô Thần nói là thật hay giả.
Ô Ngữ Dung thật sự không có quá nhiều hiểu biết về Ngô Thần, thậm chí trước hôm nay một ngày, những thông tin mà bà ta biết được về Ngô Thần đều chỉ là những lời đồn đãi trong giới thương nhân ở Đông Hải mà thôi.
Ngày hôm qua Ô Ngữ Dung nhận được báo cáo của cấp dưới, nói con gái của bà ta đi gặp một anh học trưởng, học trưởng ra giá mười vạn để bán bài hát nhưng con gái bà ta không chấp nhận.
Đó chỉ là mấy khúc nhạc đệm trong cuộc sống thường ngày của con gái, Ô Ngữ Dung cũng không suy nghĩ nhiều.
Mãi cho đến trưa hôm nay, tai mắt ở bên cạnh Tống Huyên là Vương Tiểu Mỹ đột nói báo rằng tâm trạng của Tống Huyên không được đúng cho lắm, giống như là bị kích động.
Thái độ của Tống Huyên về một bài hát đang hot rất kỳ lạ, cũng không biết bị đã kích hay là bị cái gì, lo lắng Tống Huyên sẽ xảy ra chuyện...
Do đó mà Ô Ngữ Dung mới chú ý đến bài hát "Liều thuốc giải cho linh hồn" đang hot đó, và bà ta cũng biết được...!bài hát mà hôm qua Ngô Thần đã bán cho con gái của mình chính là bài "Liều thuốc giải cho linh hồn".
Hôm qua ở quán cà phê, lúc mấy người vệ sĩ giám sát thông báo có nhắc đến...
Ô Ngữ Dung còn cho người điều tra xem địa chỉ IP phát ra bài hát "Liều thuốc giải cho linh hồn"...
Sau khi xác định được Ngô Thần là học trưởng của con gái mình và cũng chính là bạn trai của Lý Nhược Băng, bà ta đã kêu người tỉ mỉ điều tra, thu thập được một số thông tin, nhưng cũng không thể điều tra được quá nhiều thông tin cá nhân của Ngô Thần.
Điều duy nhất mà hiện tại Ô Ngữ Dung có thể quả quyết được là Ngô Thần đang cố ý tiếp cận với con gái của mình, cố ý đưa đường dẫn lối cho đứa con gái bé bỏng đơn thuần của bà ta.
Không biết cậu ta có ý đồ gì nhưng chắc chắn là có ý đồ xấu xa.
Bây giờ thì...!Ô Ngữ Dung lại có thể quả quyết, Ngô Thần đang nhắm đến mình!
"Lý Mậu Nhân không có cảnh cáo cậu sao? Kêu cậu tránh xa Lý Nhược Băng ra?" Cuối cùng Ô Ngữ Dung cũng đã mở miệng, vừa cười vừa hỏi.
"Đâu có, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ." Ngô Thần mỉm cười.
"Cậu được lắm đó, chàng trai trẻ..." Ô Ngữ Dung nói.
Nghe trong giọng nói của bà ta cũng không biết là có thật sự đang khen Ngô Thần hay không, bởi vì bà ta vẫn chưa thể phán đoán ra được những lời Ngô Thần đang nói là thật hay giả.
Cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Hay là nói về tôi đi." Ô Ngữ Dung lại mỉm cười, nhìn Ngô Thần và nói: "Rốt cuộc thì cậu...!có cách nghĩ thế nào về tôi? Dù sao thì cũng đã gặp mặt rồi, cậu không định nói ra à?"
"Giám đốc Ô có biết Đinh Thụy Long chứ?" Ngô Thần hỏi trước.
"Tôi không biết được sao?" Ô Ngữ Dung nhìn thẳng Ngô Thần: "Có gì thì cứ thẳng thắng nói đi."
"Ông ta muốn giết tôi." Ngô Thần lại nói.
"Cái này..." Sắc mặt Ô Ngữ Dung thoáng có chút kỳ lạ rồi lại mỉm cười ngọt ngào, nói: "Cậu Ngô à, chuyện này thì có liên quan gì đến tôi chứ?"
"Cho nên tôi