“Anh rể, chuyện là…” Lý Nhược Thái không nói hết câu ngay, trạng thái của cậu ta không đúng lắm.
Có cảm giác như “bản thân đã làm sai điều gì nên không thốt nên lời.” Lý Nhược Thái một người được coi là Lý công tử của Đông Hải.
Ở cả Đông Hải này, có lẽ Lý Nhược Băng là người duy nhất khiến cậu có trạng thái tâm lý như vậy, còn với những kẻ khác thì dù cậu có làm sai chuyện gì đi chăng nữa cũng sẽ thẳng thắn thừa nhận.
Rõ ràng rất vội vã mở lời, bây giờ lại bị cứng họng.
Hiển nhiên Lý Nhược Thái cảm thấy không thể nói thẳng ra nên cậu đang suy nghĩ tìm từ sao cho phù hợp.
Ngô Thần nghe giọng nói ngập ngừng của Lý Nhược Thái từ điện thoại vọng ra, anh ngồi dậy, quay đầu nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ một lúc.
“Lão Đao chạy rồi?” Ngô Thần trực tiếp hỏi thẳng.
“A…Anh, anh rể, sao anh biết vậy?” Lý Nhược Thái kinh ngạc, chuyện mới vừa xảy ra không lâu, Lý Nhược Thái cũng chỉ mới nhận được tin.
Ngô Thần không thể nào biết chuyện sớm hơn cậu được, dẫu sao thì đám người canh giữ ở bệnh viện, đều là người của Lý Nhược Thái cậu.
Có cảm giác là anh ta đoán ra.
Chuyện như vậy mà cũng đoán ra được?
Đương nhiên không phải đoán.
Ngô Thần chỉ đơn giản “bới lông tìm vết” suy luận ra mà thôi, với tình hình trước mắt cũng chỉ có thể là chuyện liên quan đến lão Đao, hơn nữa hôm qua Ngô Thần đã có nói qua với cậu về tầm quan trọng của lão Đao, Lý Nhược Thái hiểu rất rõ.
Vào buổi trưa hôm nay, Ngô Thần và Lý Nhược Thái có gọi cho nhau lần nữa, xác định thời gian đến bệnh viện kiếm lão Đao nói chuyện.
Ngô Thần hiểu con người lão Đao.
Hôm qua lão Đao bị mất rất nhiều máu, tuy được cấp cứu kịp thời.
Nhưng suy yếu là điều không thể tránh khỏi, huống chi vết thương chỉ may lại thôi, vẫn còn chưa lành.
Chỉ cần ông ta cử động, đau là việc nhỏ, có khả năng dẫn đến bị nứt và chảy máu vết thương, có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng lần nữa.
Lão Đao chỉ nghỉ ngơi được một ngày một đêm.
Loại vết thương đó, nếu là người khác đến cả việc ngồi dậy cũng đã khó khăn, khi thuốc tê đã hết tác dụng, vết thương đau đến chết đi sống lại.
Nhưng lão Đao là đàn ông mạnh mẽ sắt đá, hơn nữa bản lĩnh của ông được mài giũa từ những lần vào sinh ra tử, con đường ông đi vô cùng tà ma, chỉ cần nới lỏng cảnh giác ông ta sẽ có thể bắt lấy cơ hội đó ngay.
Tuy vệ sĩ bên cạnh Lý Nhược Thái đều là tinh anh, nhưng nghiễm nhiên, bọn họ sẽ chẳng đề cao cảnh giác đối với hai người đã bị thương nặng như vậy.
Việc Lý Nhược Thái cần làm là bảo đảm lão Đao sẽ không bỏ trốn và phải đảm bảo ông ta không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Để người chạy mất là trách nhiệm của cậu, vì vậy bây giờ Lý Nhược Thái cảm thấy khó thốt nên lời, khó giải thích với Ngô Thần.
“Anh rể, vào nửa tiếng trước gã lão Đao đó nhảy cửa sổ ở tầng ba chạy mất, vệ sĩ nói có lẽ là trèo ống nước xuống, ông ta chắc chắn đã luyện qua phương diện này.” Lý Nhược Thái rất muốn xả hết cơn giận, càng nói càng nhanh: “Tôi sắp xếp không ít người canh giữ ở đó, trên lầu dưới lầu trong phòng hay ngoài cửa đều có cả, vậy mà chỉ trong thời gian đi vệ sinh ngắn ngủi, lúc quay lại đã không thấy người đâu.
Nhưng anh rể anh yên tâm, tôi đã phái người đi kiếm, ông ta bị thương nặng như vậy, chạy không thoát đâu, nhất định sẽ bắt được ông ta, anh yên tâm.”
Đúng là sơ ý mà!
Đối diện với một người bị thương nặng đến mức đó, sẽ chẳng mấy ai đề cao cảnh giác cả, theo như lời của Lý Nhược Thái, hẳn là người trông coi lão Đao đã đi vệ sinh, phòng bệnh cao cấp đều sẽ có nhà vệ sinh riêng ở ngay trong phòng, không tốn nhiều thời gian.
Nhưng lão Đao lại lợi dụng khoảng thời gian ít ỏi này, trốn đi mất.”
Nhưng Ngô Thần biết.
Cái gã lão Đao này thật sự không sợ chết, dám liều mạng.
Nhưng dám liều mạng không có nghĩa là thích đi vào chỗ chết, nếu không ông ta đã chết từ lâu rồi.
Ông ta hẳn đã biết rõ, lần này bị thương nặng như vậy, hôm nay bỏ trốn, rất có thể sẽ chết ngay trên đường chạy trốn, không thoát ra khỏi Đông Hải.
“Tuỳ ông ta thôi, cứu sống ông ta, ông ấy hẳn đã biết được giá trị của bản thân, sẽ không dễ dàng bị xử lý.
Ông ấy hoàn toàn có thể kéo dài thêm vài ngày, ở lại dưỡng thương, sau đó mới tiếp tục tìm cách bỏ trốn.
Bằng cách này, tỷ lệ sống sót trốn ra khỏi Đông Hải sẽ lớn hơn rất nhiều!”
Nhưng ông ta lại chọn cách mạo hiểm mạng sống, cũng phải lập tức bỏ chạy, rõ ràng là điều gì đó không bình thường, có vấn đề.
Vấn đề này chính là Lý Nhược Thái!
“Nói một hơi nhiều như vậy, giải thích cho tôi biết rốt cuộc cậu đang che giấu việc gì?” Ngô Thần trực tiếp hỏi thẳng Lý Nhược Thái.
“Ờ…” trong lúc nhất thời Lý Nhược Thái không biết nên trả lời câu hỏi của Ngô Thần như thế nào.
“Haiz…A Thái à…” Ngô Thần thở dài, tiếp tục nói: “Cậu gấp gáp làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi sẽ cho cậu nghe.” Giọng điệu của Ngô Thần bình thản, nhưng cảm giác lại khác xa với giọng điệu thoải mái mang theo sự vui vẻ của những lần giao tiếp thường ngày!
Khiến người ta phải lo lắng, hoảng sợ.
“Không phải vậy đâu, anh rể…tôi…thật ra tôi…tôi chỉ là…” Lý Nhược Thái vốn dĩ không giải thích được, hơn nữa bây giờ cậu có chút ngớ người vì Ngô Thần lại một lần nữa biết được những gì cậu đã làm.
“Được rồi, tôi biết rồi, người thì tôi sẽ kiếm ra.” Nói dứt câu, Ngô Thần liền cúp máy ngay.
Không cho Lý Nhược Thái cơ