Vừa rồi, khi Ngô Thần quay số, lão Đao cũng thấy, gã thoáng nhìn thì thấy dãy số Ngô Thần đưa vào rất dài, là dấu hiệu gọi cho số điện thoại quốc tế, là gọi cho Miến Điện, tất nhiên là lão Đao biết.
‘Gọi cho người nào của tập đoàn Kim Hoa?’
‘Mặc kệ cậu ta gọi cho ai, chắc chắn người có thể quyết định chuyện này là Khôn Hán.
Muốn một trăm triệu đô sao?’
Lão Đao mở to mắt nhìn Ngô Thần.
Người ở đầu dây bên kia cũng im lặng một lúc.
Bên kia cũng hoang mang một chút, chuyện này không liên quan đến việc tâm lý của bạn có mạnh hay không, chủ yếu là Ngô Thần nói một trăm triệu đô quá sức tưởng tưởng, ai nghe rồi thì cũng sẽ sững sờ thôi.
Mười mấy giây sau.
“Cậu là ai?” Một giọng nói mang lại cho người ta cảm giác vừa già vừa cứng rắn, ngữ điệu rất nặng vang lên.
Tuy ông ta nói tiếng Hán nhưng khẩu âm rất cứng.
Là Khôn Hán bắt máy.
Khôn Hán, tên tiếng Trung là Đoạn Văn Hán, nam, năm nay sáu mươi mốt tuổi, sinh ra ở vùng núi phía bắc Miến Điện.
Ông ta là con lai Trung Miến Điện, mẹ là người dân tộc Thiện của Miến Điện, bố là người Hoa.
Thập niên bốn mươi của thế kỷ trước, bởi vì chiến tranh và nhiều nguyên nhân khác, bố của ông ta rời quê hương đến phía bắc Miến Điện rồi thì định cư tại đó.
Ngô Thần nói được tiếng Miến Điện, nhưng mà anh biết Khôn Hán nói tiếng Trung rất tốt, cho nên anh cũng không cần dùng tiếng Miến Điện.
“Tôi là Ngô Thần, ông từng nghe lần nào chưa?” Ngô Thần trả lời.
“Ngô Thần…” Khôn Hán lẩm bẩm, giọng nói nặng nề: “Lão Đao mất tay.”
Lão Đao không phải là người báo cáo mọi công việc mình nhận được cho Khôn Hán, nhưng chỉ cần là việc của nhà họ Đinh, hoặc là có liên quan đến các gia tộc lớn của Trung Quốc, thì lão Đao sẽ nói, Khôn Hán sẽ tìm hiểu một chút.
Không phải việc gì cũng nhận được, không được động vào người có thân phận quá cao.
Tập đoàn Kim Hoa muốn buôn bán kiếm tiền, còn muốn làm ăn trong nước.
Không nói đến những việc làm trái pháp luật, việc làm hợp pháp cũng rất quan trọng.
Hằng năm, có rất nhiều thương nhân trong bước đi đến phía bắc Miến Điện mua ngọc thô.
Nếu Kim Hoa chơi dại chọc giận mấy gia tộc lớn kia, vậy thì ông ta đừng nghĩ tiếp tục làm ăn trong nước.
Vốn dĩ buôn lậu là phạm pháp, chỉ cần có thể tra được thì phá hủy ông ta là chuyện dễ dàng.
Nếu hợp pháp thì càng dễ dàng dựa vào mạng lưới quan hệ để xử lý ông ta.
Sau khi nhận nhiệm vụ của Tưởng Xuyên, lão Đao lập tức nói với Khôn Hán.
Thật ra gã chỉ báo lại như thường lệ mà thôi… Bởi vì Ngô Thần không phải nhân vật quan trọng của gia tộc lớn nào, anh chỉ là bạn trai của cháu gái nhà họ Lý mà thôi, cho nên lão Đao cũng có thể đoán được rằng sẽ không có vấn đề gì khi động vào Ngô Thần cả.
“Lão Đao còn sống?” Khôn Hán trầm ngâm rồi hỏi, ông ta vô cùng tỉnh táo.
“Còn sống, tôi không giết anh ta.” Ngô Thần trả lời.
“Một trăm triệu đô?” Khôn Hán lại hỏi, sau đó nói: “Cậu cảm thấy tôi sẽ đưa cho cậu sao? Cậu không cảm thấy… quá nhiều rồi sao?” Khôn Hán suy nghĩ chuyện chuộc lão Đao rất nghiêm túc.
“Một trăm triệu đô mà nhiều sao? Anh ta đến để giết tôi, sau đó bị tôi bắt! Tôi không giết anh ta là đã rất lịch sự rồi.
Tôi chỉ đòi tiền ông mà thôi, có nhiều không?” Ngô Thần nhàn nhạt hỏi.
“Tiền công cho nhiệm vụ này của lão Đao có tổng cộng ba triệu đô, tôi lại thêm hai triệu đô, vậy thì có tổng cộng năm triệu đô, đây đã là giới hạn của tôi rồi.
Cậu đưa lão Đao đến biên giới, một tay giao tiền một tay giao người.” Khôn Hán lập tức quyết định.
Khôn Hán không phải người tốt tính.
Sở dĩ hiện tại ông ta có thể nói chuyện một cách tỉnh táo với Ngô Thần, không chỉ là vì ông ta giữ bình tĩnh, lòng dạ đủ sâu, cũng bởi vì ông ta đuối lý trong chuyện này.
Như Ngô Thần nói, lão Đao bị Ngô Thần bắt lúc gã đi giết anh.
Nếu như lão Đao bị một trong các đối thủ của Kim Hoa bắt, còn dám đòi tiền Khôn Hán, đây chính là bắt cóc đòi tiền chuộc, chắc chắn Khôn Hán sẽ nổi giận.
Bây giờ lại hoàn toàn không giống.
Khôn Hán là một người lính, cũng là một người làm ăn, ông ta và Ngô Thần không có thù oán gì hết.
Lão Đao lấy tiền làm việc, không cẩn thận bị bắt, vậy mà Ngô Thần không giết lão Đao, còn sẵn lòng trả lão Đao lại.
Cân nhắc đến giá trị của lão Đao, Khôn Hán cũng bằng lòng lấy tiền chuộc người, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không chấp nhận cái giá trên trời của Ngô Thần.
Mặc khác, còn một nguyên nhân vô cùng quan trọng để Khôn Hán có thể tỉnh táo ra giá cùng Ngô Thần
Ông ta có thể tưởng tượng lão Đao mang theo nhiều người qua như thế, vậy mà vẫn sảy chân.
Vậy chắc chắn người bắt bọn họ không chỉ có mình Ngô Thần, tất nhiên là cháu trai của nhà họ Lý ra tay, ông ta không biết gì nhiều về Lý Nhược Thái, chỉ biết Đông Hải là địa bàn của Lý Nhược Thái.
Cái này đủ rồi.
Điều này có thể làm Khôn Hán cho rằng thật ra