Mao Như Tùng luống cuống là thật.
Ông ta cho rằng Ngô Thần là sát thủ do kẻ thù phái tới! Hơn nữa còn là loại sát thủ hàng đầu quốc tế cần phải trả một khoản tiền cực lớn mới mời được, cũng giống như trong nhiều bộ phim, ông ta lập tức nghi ngờ rằng Ngô Thần hẳn là người của một tổ chức sát thủ tầm cỡ thế giới!
Có thể nói trí tưởng tượng rất phong phú!
Nhưng mà không phong phú cũng không được, không phong phú thì không xứng với năng lực mà Ngô Thần thể hiện ra, kỹ thuật bắn súng của Ngô Thần mạnh như thế, không chỉ có thể vượt qua tầm nhận thức của người thường, thậm chí...!còn vượt qua khỏi nhận thức của tay súng chuyên nghiệp!
Không chỉ có mỗi Mao Như Tùng bị trấn áp, mà mấy người bảo vệ của Mao Như Tùng, và mấy người khác có mặt ở đó, tất cả đều bị trấn áp.
Ngô Thần biết rõ sẽ có hiệu quả như thế.
Bởi vì anh biết rõ, kỹ thuật bắn súng của chính mình, đã mạnh đến nỗi vượt qua trình độ của bất cứ người nào trên trái đất này rồi!
Từ sau khi Ngô Thần ở trong luân hồi phát hiện ra sự thay đổi về khả năng ghi nhớ của mình, thì anh phát hiện ra ở phương diện nào đó khả năng học tập của mình, sự tập trung, đã được cải thiện rất nhiều, hơn nữa sự cải thiện này không những tăng lên, mà còn không ngừng tăng lên!
Mà khi luyện tập kỹ thuật bắn súng, Ngô Thần có một ưu thế khác mà bất luận là ai cũng không có được, đó là mỗi người có thể bắn được rất nhiều đạn!
Muốn luyện kỹ thuật bắn súng thật tốt, nhất định phải bắn thật nhiều.
Súng có sức giật, người bình thường mà không biết dùng, bắn một phát súng ngược lại cũng có thể làm cổ tay bị thương, mà cho dù là đã từng trải qua việc huấn luyện, một ngày bắn một hai trăm viên đạn thì cũng không thể nào, bắn nhiều thì ngày hôm sau cổ tay sẽ sưng đỏ đau đớn, tay như bị phế đi tạm thời.
Những tay súng thiện xạ được huấn luyện trong đội đặc công, trong một năm cũng bắn được ba mươi ngàn viên đạn.
Mà cho dù là tay súng đứng đầu, ví dụ như át chủ bài tinh anh trong đội đặc công, khi huấn luyện đặc biệt, một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn năm sáu trăm viên đạn, kết quả của việc trong một ngày mà bắn nhiều như vậy, thường thường là, gan bàn tay nứt toác, da tróc thịt bong.
Loại hình huấn luyện siêu với cường độ lớn này, cho dù là tay súng đứng đầu, cũng không thể duy trì liên tục trong vòng vài ngày.
Nhưng khi Ngô Thần luyện súng, một ngày bắn mấy ngàn viên đạn,máu đầy tay, anh cũng có thể dùng băng vải cột lại rồi luyện tiếp, thậm chí xương cũng đã từng nứt ra, thậm chí còn gãy xương, mà đó là hậu quả của việc luyện tập quá sức, đối với Ngô Thần mà nói, đều không hề hấn gì cả!
Bởi vì mỗi ngày đều quan trọng! Luyện súng mà xảy ra bất cứ thương bệnh gì, đều sẽ lại biến mất khi ngày mới đến.
Số đạn mấy trăm ngày Ngô Thần điên cuồng luyện súng, cả đời của tay súng thiện xạ đứng đầu cũng nhiều hơn!
Quan trọng nhất là, cảm giác và kí ức sẽ không mất đi!
Không chỉ sẽ không mất đi...!mà còn có thể lưu giữ mãi mãi.
Khi ở trong luân hồi, Ngô Thần cũng không quá bối rối vì sao trạng thái có thể duy trì mãi mãi, mà những người khác lại không giống như thế, vài ngày không luyện súng sẽ có phần không quen tay, Ngô Thần lại không như thế.
Sau khi cuộc sống mới bắt đầu, Ngô Thần mới hiểu được, sở dĩ như vậy, là bởi vì trị số tinh thần của mình, tăng lên hơn một vạn.
Cho nên nói, chỉ với kỹ thuật bắn súng, Ngô Thần đã tự tin mình chính là số một thế giới! Nhưng mà cái đứng đầu này cao hơn thứ hai thế giới tận một bậc!
Tay súng đứng đầu thế giới là một cấp độ khác, Ngô Thần muốn cao hơn bọn họ một cấp độ, mà trình độ này, chỉ có một mình anh có.
Ngô Thần vẫn như cũ nhắm súng về phía Mao Như Tùng, trên mặt nở nụ cười.
Tất cả mọi người đều không dám di chuyển.
Ngô Thần không chỉ có kỹ thuật bắn súng hơn thần, mà dường như sau lưng anh cũng có đôi mắt.
"Một, một triệu...!Tôi ra giá một triệu! Không! Tôi lại tăng thêm một triệu nữa!" Mao Như Tùng lại tăng giá lần nữa, trên trán đã có một tầng mồ hôi lạnh, giọng nói cũng khô khốc hơn rất nhiều: "Đừng giết tôi! Phía bên kia cho cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ tăng thêm một triệu nữa!"
Mao Như Tùng sợ là thật, càng nghĩ càng sợ.
Theo ông ta đoán thì thân phận sát thủ của Ngô Thần nghiêng về phía cực đoan, ông ta thậm chí đã tưởng tượng ra, Ngô Thần bắn mình một phát, sau đó nghênh ngang rời đi, những người thuộc hạ của mình, không một ai dám cản Ngô Thần lại.
Có một điều đáng để nhắc tới.
Thì đó chính là quán bar này.
Sự khác biệt lớn nhất giữa quán bar và nhà ở thông thường với các tòa nhà văn phòng là khi lắp đặt thiết bị cho quán bar, sẽ phải xử lý vấn đề cách âm, mà Cửu Độ Không Gian cũng được coi là một trong những quán bar hàng đầu ở Ma Đô, nên khi lắp đặt thiết bị bất cứ giá nào cũng phải xử lý được việc cách âm tổng thể.
Bởi vậy, cho dù Ngô Thần có bắn bảy phát súng ở trong phòng, cho dù tiếng súng có bị lọt ra ngoài, thì cũng chỉ có thể nghe được một chút tiếng động mà thôi, căn bản không thể nghe ra được đó là tiếng súng.
Trong phong làm việc yên ắng.
"Tôi rất ghét việc có người nói lời bẩn thỉu với tôi." Rốt cuộc Ngô Thần cũng mở miệng cười nói, giọng nói rất nhẹ.
"Thật xin lỗi! Tôi có mắt không thấy núi thái sơn, thật xin lỗi cậu!" Mao Như Tùng lập tức xin lỗi,