Mọi người có mặt ở đó đều biết, nếu không xem bài úp mà theo cược hết tất cả đồng thời cược thêm, hơn nữa chỉ có một lá có thể thắng được, chỉ dựa vào vận may để cược, đó là chuyện có xác suất xảy ra ít đến nhường nào!
Nhưng những lời Ngô Thần nói lại khiến họ dường như đã hiểu ra gì đó.
Bài đã có sẵn và bài có được nhờ vận may là hai chuyện khác nhau.
Chẳng hạn như trong tình huống chơi bài ba cây, việc không xem bài đã đặt cược mà liều lĩnh đặt tiền vào đó, mở bài ngay lập tức ra bài Sáp và việc sau khi lật bài xong mới đặt tiền vào, sau cùng mới mở bài ra bài Sáp, đó lại là hai chuyện khác nhau hoàn toàn.
"
Người trước mặt này có vận may trời độ!
Vận may của người kia cũng tốt, nhưng cách đánh không có sai sót gì, như thế không phải cược vận may của mình, mà là biết bài mình là bài Sáp, điên cuồng đặt tiền, muốn thắng nhiều hơn, đây là chuyện không thể nào bình thường hơn được nữa.
"Cậu! cậu đã xem bài rồi sao? Không thể nào! Cậu xem lúc nào chứ! "
Diêu Bân bỗng nhiên hét lên chói tai, dáng vẻ nho nhã lịch sự của ông ta cũng mất sạch, hai mắt long sọc, ván này thua rồi, ông ta đã thua đến mất đi lý trí rồi!
"Ông nghĩ vì sao kể từ lúc bắt đầu ván đầu tiên cho đến ván ba mươi tám, lần nào tôi cũng sửa bài trước một chút, sau đó mới quyết định có xem bài không, vì sao phải làm vậy?"
Ngô Thần vừa nói vừa kéo ghế bước ra.
"Các ông là những tay lão luyện trong sòng bạc, đúng vậy, các ông có kinh nghiệm phong phú, tôn thờ chủ nghĩa kinh nghiệm không hề sai, sai là sai ở chỗ ông quá tự kiêu! Ông thật sự tưởng rằng ông có thể hiểu cách đánh bài của tôi chỉ qua vài ván ngắn ngủi thôi sao?"
"Nếu như tôi cố ý diễn cho ông xem thì sao?"
Diêu Bân trừng to đôi mắt, tuy Ngô Thần không nói rõ ràng lắm nhưng ông ta hiểu được.
Ngô Thần trông giống như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, muốn xoay bài úp một chút, sau đó hành động theo thói quen chỉnh lại cho ngay ngắn, anh đang cố ý!
Trong lúc xoay bài Ngô Thần đã xem bài úp là lá gì trước.
Thật ra đối với việc đánh bài, Ngô Thần không tin vào vận may chút nào, vận may cũng có nhưng trước mặt cao thủ thuật chơi bài, tác dụng của vận may rất ít ỏi.
Kể từ khi bắt đầu ván đầu tiên, Ngô Thần vẫn luôn xem bài úp, có lúc anh xem cuối cùng, thật ra là một cách đánh lừa, anh đã xem bài từ lâu, anh đã biết bài úp của mình là gì.
Nhưng tay nghề của anh quá cao siêu, quá nhanh!
Không ai có thể nhìn ra được Ngô Thần đã xem bài hay chưa, bao gồm cả Diêu Bân - một cao thủ bậc nhất ở thành phố cờ bạc Ma Cao.
Trong góc nhìn của bọn họ, Ngô Thần chỉ đang chỉnh lá bài bị nghiêng trên bàn.
Ba mươi tám ván liên tục, Ngô Thần đều làm như thế!
"Ban đầu, tôi cho rằng trong tình huống tôi không gian lận, tôi không chủ động tạo cơ hội cho mình, vậy tôi sẽ đợi cơ hội làm ông không thể trở mình, có lẽ cần ít nhất năm mươi ván mới có thể đợi được, nhưng bây giờ xem ra hôm nay vận may của tôi quả thật rất tốt, ba mươi tám ván đã giải quyết được ông rồi!"
Ngô Thần nói xong đã lách qua bàn cược, bước đến trước mặt Diêu Bân.
Lý Nhược Băng cũng đi theo sau Ngô Thần.
Diêu Bân vẫn trố mắt ngạc nhiên như cũ, hai mắt long sọc đỏ ngầu, cả người đều đang run rẩy, đối với dân đánh bạc mà nói, thua một ván lớn không đáng sợ, nhưng lần này cách ông ta thua lại vô cùng đáng sợ!
"Ông cho rằng tôi tin vào vận may thật sao?" Ngô Thần nghiêng đầu thản nhiên cười nói: "Ông tưởng sơ hở trong cách đánh của tôi, trong trạng thái của tôi đều là sơ hở thật sao? Ông cảm thấy động tác nhỏ theo thói quen của tôi là thói quen thật sao? Hoặc là, ông cảm thấy trước đó tôi đánh lừa ông một lần, ông thích mạo hiểm nên lần này vẫn đánh lừa tôi sao?"
"Ông như vậy mà cũng muốn làm sư phụ tôi sao? Muốn dạy tôi? Ông xứng sao? Ông cảm thấy tôi còn trẻ thì chắc chắn sẽ không bằng ông đúng không?" Ngô Thần không hề tiếc rẻ những lời chế giễu và mỉa mai của mình.
Đây là một ván cờ!
Diêu Bân đã hiểu ra, kể từ ván đầu tiên Ngô Thần vào bàn chơi, ông ta đã rơi vào trong bàn cơ này!
Anh không xem bài úp là giả!
Anh tin vào vận may cũng là giả!
Động tác theo thói quen là giả!
Việc đánh lừa của anh cũng là giả! Anh đang lót đường cho ván cuối cùng này!
Tất cả là giả hết!
Diêu Bân đã không thể nhớ nổi mình từng bước rơi vào bẫy của Ngô Thần như thế nào, lúc này trong đầu ông ta cực kỳ hỗn loạn, giống như một mớ tơ vò.
Trong lòng ông ta chỉ còn lại sự hối hận!
Hối hận vì bản thân tại sao lại theo ván bài cuối cùng! Tại sao lại đồng ý với Ngô Thần, hai bên cược thêm một tỷ!
Ông ta đã hiểu ra!
Không phải vận may Ngô Thần tốt, không hề có chút may mắn nào, bài của ván ba mươi tám này chính là bài ông ta đang đợi! Lúc nào bài của ông ta cũng lớn hơn bài của Ngô Thần, nhưng sử dụng thế nào, làm sao để đạt được lợi ích lớn nhất mới là mấu chốt!
Ngô Thần lót đường cho ván