“Được, tôi biết rồi.” Ngô Thần nói xong thì cúp máy.
Anh cũng không hỏi nhiều.
Có thể đoán được, tám phần là công ty đã xảy ra chuyện lớn.
Hiện tại, điều Lý Nhược Băng quan tâm nhất chính là công ty, sự thành bại của công ty sẽ quyết định số phần của cô ta.
“Tôi còn có việc, hôm nay đến đây thôi.” Ngô Thần cất điện thoại, ngẩng đầu nói.
Sau đó anh lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Trạng Nguyên cũng không nói thêm điều gì, lấy ví tiền ra, vứt lại một trăm tệ trên bàn, lập tức đi theo Ngô Thần ra ngoài.
“Anh Ngô, muốn dùng xe không?” Vương Trạng Nguyên bước nhanh đuổi kịp Ngô Thần, hỏi.
Đồng thời, móc ra một chiếc chìa khóa xe Lamborghini từ trong túi quần.
Ngô Thần quay đầu nhìn một cái, lập tức nhận lấy.
Vương Trạng Nguyên theo Ngô Thần ra khỏi hẻm.
Ngô Thần nhìn thấy chiếc Lamborghini, và một hàng xe đỗ sau chiếc Lamborghini.
Bên cạnh chiếc địa hình còn có người đang hút thuốc, thấy Vương Trạng Nguyên ra, đều gật đầu gọi một tiếng đại ca.
“Có ý gì?” Ngô Thần quay đầu hỏi Vương Trạng Nguyên.
Câu hỏi không hề bất ngờ.
Bởi vì… có tận hai chiếc Lamborghini!
Không chỉ có chiếc Lamborghini màu trắng của Vương Trạng Nguyên, mà còn có một chiếc Lamborghini Aventador màu xanh lam, hơn nữa còn là đời mới nhất vừa ra mắt năm ngoái, và cũng là kiểu mới nhất.
Lamborghini của Vương Trạng Nguyên là xe lậu, không có giấy đăng ký xe ô tô hợp pháp, đã chạy được mấy năm rồi, là kiểu cũ.
“Anh ngô, để anh hiểu lầm rồi.
Tôi thật sự là rất rất ngại, nên coi như quà bồi thường cho anh.
Xe anh cứ lái, có vấn đề thì để tôi giải quyết.
Anh xem…” Vương Trạng Nguyên nói.
Anh ta đã nói dối.
Ngô Thần cũng biết anh ta nói dối.
Bởi vì hiện tại mới hơn bảy giờ sáng, dù sao cũng không thể mua xe vào nửa đêm hôm qua được nhỉ? Cửa hàng 4S của Lamborghini cũng không thể mở cửa vào nửa đêm.
Cho dù quan hệ của Vương Trạng Nguyên có mạnh hơn nữa, anh ta có thể mua được xe vào ban đêm, thì cũng không thể làm được thủ tục.
Tự anh ta lái xe lậu chơi chơi thì không sao, nhưng anh ta khẳng định không thể tặng xe chưa làm thủ tục.
Cho nên, hẳn là anh ta mua xe vào hôm qua.
Anh ta không thể đoán trước được rằng, Ngô Thần sẽ đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta.
Vì vậy, tình huống thật sự có lẽ là, sáng hôm qua lúc anh ta rời khỏi câu lạc bộ Hoàng Quan, lập tức quyết định kéo quan hệ với Ngô Thần, do đó đã cho người theo dõi.
Bởi vì Ngô Thần từng lái chiếc Lamborghini của anh ta đi, anh ta nghĩ rằng Ngô Thần thích Lamborghini.
Vì thế, anh ta đã mua một chiếc, dự định tìm cơ hội tặng quà theo sở thích của Ngô Thần.
“Thành.” Ngô Thần chỉ trả lời một chữ.
Anh bấm chìa khóa, quả nhiên chiếc Lamborghini màu xanh lam sáng đèn.
Lên xe, đạp ga.
Khi khởi động, Ngô Thần quan sát nội thất trong xe, quả nhiên là kiểu mới nhất.
Mua xe có sẵn, khẳng định là chưa thêm phụ kiện.
Nhưng đây chính là Lamborghini Aventador, tên thường gọi là “siêu bò”, giá lăn bánh ít nhất cũng phải hơn tám trăm vạn.
Rốt cuộc là xe đắt đến đâu, Ngô Thần cũng không quá để ý.
Nhưng Vương Trạng Nguyên có thể lập tức quyết định ngay ngày hôm qua, lấy ra tám trăm vạn mua xe, tìm cơ hội tặng Ngô Thần.
Loại quyết đoán này… chỉ có thể nói là, chẳng trách anh ta có thể lăn lộn đến độ cao như ngày hôm nay.
Khi Ngô Thần lái xe rời đi, Vương Trạng Nguyên lại đứng ven đường giơ tay ra hiệu, nói: “Anh Ngô đi thong thả.”
Ngô Thần ở trong xe bình thản gật đầu với anh ta một cái.
Hơn nửa tiếng sau.
Ngô Thần lái xe đến bảy bãi đỗ xe ngầm của khu vực trung tâm hành chính và thương mại.
Đỗ xe xong, anh quay đầu nhìn, nhìn thấy mấy chiếc xe thuộc Huyễn Thải Thời Thượng và Lý Nhược Băng.
Cô ta đã đến trước rồi.
Đến thang máy quẹt thẻ lên lầu.
Hôm qua Ngô Thần đã đến Huyễn Thải Thời Thượng nhận chức, tất nhiên là có thẻ từ nhân viên, bỏ trong túi quần tây.
Đến tầng ba mươi mốt, lại đi cầu thang lên tầng ba mươi ba.
Ngô Thần nhìn thấy chỗ đầu cầu thang tầng ba mươi ba đều là vệ sĩ của Lý Nhược Băng.
Những vệ sĩ này cũng không ngăn cản Ngô Thần, đương nhiên biết Ngô Thần là ai.
Thấy Ngô Thần tới, tất cả đều hô lên một tiếng: “Ngài Ngô.”
Ngô Thần đi vào phòng làm việc tổng giám đốc của Lý Nhược Băng.
Lý Nhược Băng đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, còn vô thức đi qua đi lại, có vẻ rất buồn bực.
“Đã cứu được chưa? Cụ thể thế nào… ừm… ừm… phải mất mấy tháng? Nói cách khác, cô ấy không thể đến lễ ra mắt được đúng không? Ừm… tôi hiểu rồi.
Được rồi, tôi biết rồi.
Ừm…”
Ngô Thần không quấy rầy Lý Nhược Băng.
Anh đi đến ghế sô pha cách bàn làm việc của Lý Nhược Băng rất xa ngồi xuống, bắt chéo chân một cách tự nhiên.
Anh nghiêng người, lấy tay chống cằm, nhìn Lý Nhược Băng nghe điện thoại.
Lại trôi qua khoảng năm phút, cuối cùng thì Lý Nhược Băng cũng kết thúc cuộc gọi, sắc mặt lạnh như băng.
“Ai bị thương vậy?” Ngô Thần hỏi một câu.
“Đặng Huân Nhã, tai nạn xe.” Lý Nhược Băng lạnh lùng trả lời một câu, bước nhanh đến tủ tài liệu, nhanh chóng rút ra một tập tài liệu, rồi về lại sau bàn làm việc, cúi đầu lật xem.
“Cô ấy à, do Đinh Thụy Long làm sao?” Ngô Thần hỏi.
“Ngay cả cô ấy cậu cũng biết?” Lý Nhược Băng ngẩng đầu nhìn Ngô Thần.
“Cô ấy là ngôi sao lớn đấy, ai mà không biết cô ấy?” Ngô Thần mỉm cười nói.
Hôm nay, lúc Ngô Thần ở cùng Vương Trạng Nguyên, anh rất ít lộ ra nụ cười mỉm này.
Bởi vì anh luôn luôn phân rất rõ ràng “người có thể dùng” và “mối quan hệ có thể kết giao”.
“Cậu biết tôi không hỏi cái này.
Sao cậu biết là do Đinh Thụy Long làm?” Lý Nhược Băng nói.
“Rất đơn giản.
Lễ ra mắt sản phẩm mới năm nay của Huyễn Thải Thời Thượng các cô có lẽ không là gì với công ty Huyễn Thải, nhưng đối với cá nhân cô thì là việc quan