Lôi Thành cũng không phải cảm thấy Lý Nhược Băng là kiểu người dũng mãnh ngoan cường vô đối.
Nhưng nhìn nhận một người không phải là dựa vào bối cảnh người đó như thế nào, là dựa vào tính cách.
Ông cụ Lý là người trên dưới nhà họ Lý đều mắng đủ nhưng cũng hết cách với Lý Nhược Băng, mẹ của cô ta còn suýt quỳ xuống cầu xin nên cô ta mới không ra nước ngoài.
Lôi Thành có nghe nói qua rồi.
Cho nên rốt cuộc là người có bối cảnh như nào, tính cách ra sao mới có thể có sức ép lên Lý Nhược Băng mà nói như thế được?
Ông ta đã bắt đầu suy đoán, chỉ e Ngô Thần này không chỉ có bối cảnh kinh người, mà còn là kiểu người có năng lực đáo để, bản thân cũng phải có mị lực thu hút đáng kể nữa cơ.
"Sao thế ông chủ Lôi? Tôi nói chuyện như thế với bạn gái của tôi, có vấn đề gì à?" Ngô Thần khó hiểu nhìn Lôi Thành, cười hỏi.
"Cậu..." Lôi Thành có chút không biết nên nói như thế nào.
Hỏi bối cảnh của Ngô Thần? Nhưng mà người kia vẫn luôn che giấu không có nói cho ông ta biết.
"À...!Ông muốn nói tới mấy câu mà tôi nói với cô ấy đó hả?" Ngô Thần như lập tức hiểu ra ý Lôi Thành đang muốn nói tới chuyện gì, bèn mỉm cười nói: "Cũng không có gì đáng kể đâu, người yêu của nhau mà, là cô ấy đang giận dỗi tôi thôi.
Hai chúng tôi cá cược với nhau, đùa có hơi lớn một chút.
Nhưng mà giữa bồ bịch với nhau, thực ra đó cũng không đáng là gì."
Kiểu con gái có tính cách như Lý Nhược Băng này, biết đùa nữa ư?
Hai người này phải thân mật tới mức như thế nào chứ?
Lôi Thành không ngừng thầm suy đoán, ngoài mặt lại nở nụ cười phóng khoáng, cầm ly trà lên nhấp một ngụm lại nói: "Nào anh bạn trẻ, uống trà."
"Mời." Ngô Thần cũng nâng ly trà lên.
Sau khi uống trà xong, Lôi Thành lau miệng, thoải mái hỏi: "Mà hai người cược với nhau cái gì thế? Có thể thuận miệng nói một chút được không?"
Ông ta thật sự là rất tò mò.
Nhưng mà thái độ của Ngô Thần với Lý Nhược Băng khi nãy thật sự là dọa ông ta sợ rồi.
Cho nên ông ta rất muốn biết.
"Cược...!Cũng không có gì mà không thể nói, là có liên quan tới công ty của cô ấy.
Công ty của cô ấy không phải vẫn luôn bị người khác giở trò sao, tôi nói hay là để tôi ra tay giúp cô ấy xử lý, cô ấy lại không đồng ý.
Tính cách của cô ấy, chắc có lẽ ông cũng đã nghe qua rồi đó, vô cùng hiếu thắng.
Sau đó chúng tôi cãi nhau một trận ầm ĩ, thực ra tôi biết là cô ấy muốn bảo vệ tôi..."
Ngô Thần dừng lại một chút, sau đó mới hỏi Lôi Thành: "Ông chủ Lôi, ông có biết Đinh Thụy Long không?"
"Biết chứ, tên khốn đó." Lôi Thành gật đầu một cái, không chút nào kinh ngạc đáp.
Bởi vì từ lúc ông ta biết bạn gái của Ngô Thần là Lý Nhược Băng, ông ta cũng đã biết là ai đang gây rắc rối cho Lý Nhược Băng rồi.
Vụ cá cược giữa Lý Nhược Băng và Đinh Thụy Long thì ông ta không biết, chuyện đó quá mức riêng tư.
Nhưng mà ông ta biết Đinh Thụy Long mấy năm này vẫn luôn gây phiền phức cho Lý Nhược Băng, làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô, cũng đã cảnh cáo rất nhiều người không được hợp tác với Lý Nhược Băng.
Dường như người kia rất không muốn để cho cô thành công.
Hơn nữa còn dám lộng ngôn, nói Lý Nhược Băng là người phụ nữ của anh ta, người đàn ông nào dám tới gần Lý Nhược Băng thì đều sẽ cho người xử lý kẻ đó.
Ý đồ rất rõ ràng.
Anh ta muốn ép Lý Nhược Băng phải gả cho anh ta.
"Chuyện người phát ngôn bị đụng, hẳn là do Đinh Thụy Long làm rồi." Lôi Thành nói thêm một câu.
"Đúng, chính là anh ta." Ngô Thần gật đầu, lại nói: "Người như Đinh Thụy Long ông chủ Lôi cũng biết rồi đó, bản tính vốn rất cố chấp, coi trời bằng vung.
Vì đạt được mục đích của mình sẽ không từ thủ đoạn nào, lòng dạ hẹp hòi lại vô cùng hung hãn."
"Biết mà biết mà, loại người đó..." Lôi Thành bổ sung thêm: "Đôi chân của đứa con trai nhỏ của ông ba nhà họ Vi không phải là do gã ta chặt đó sao, chuyện này cũng qua rất lâu rồi, mười tám năm về trước rồi nhỉ? Lúc đó vì bảo vệ sự an toàn cho gã ta, nhà họ Đinh suýt chút đã xích mích với cả nhà họ Vi rồi."
"Đây chính là lý do mà Nhược Băng không cho tôi tham gia vào chuyện ở công ty cô ấy." Ngô Thần buông ta, lại nói: "Tôi và Nhược Băng yêu nhau, cũng có một khoảng thời gian cô ấy luôn dè chừng chuyện Đinh Thụy Long biết tôi, sợ anh ta phát điên rồi bất chấp hậu quả mà ra tay với tôi, ngay cả khi chẳng cần biết tôi là ai cả.
Thật ra tôi rất hiểu, cô ấy là vì muốn tốt cho tôi."
"Nhưng mà..." Giọng nói của Ngô Thần nặng nề thêm mấy phần, cũng ngồi thẳng lên.
"Ông chủ Lôi, ông nói thử coi, tôi đường đường là một người đàn ông trưởng thành, tôi biết rõ Đinh Thụy Long có tình ý với Như Băng, muốn cướp bạn gái của tôi.
Tôi có thể làm con rùa rụt cổ sao? Nếu tôi cứ ngó lơ để mặc như thế, tôi còn là đàn ông nữa không? Nếu như tôi cứ mãi coi như không biết gì thế kia, vậy mẹ kiếp chi bằng đào hố rồi tự chôn mình luôn cho rồi."
Ngô Thần rất hiếm khi nói tục, nhưng trong một số trường hợp không đồng điệu tính cách, buông mấy lời thô tục cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Bộp!
Lôi Thành chợt vỗ bàn một cái, cầm ly trà lên huơ tay múa chân nói: "Không sai, người anh em nói