Trước giờ bà Tô luôn rất phô trương và lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc Tô Thanh Ảnh nhìn thấy đoàn xe đang đến gần thì cơn giận đang bùng lên của cô ta cũng dần tan biến.
Trong ánh mắt của cô ta có sự bất an, cô ta theo phản xạ liếc nhìn Ngô Thần.
Dường như Ngô Thần cảm nhận được ánh mắt của Tô Thanh Ảnh nên anh quay đầu liếc nhìn cô ta ý bảo an tâm cho rồi sau đó mỉm cười.
Tô Thanh Ảnh quả thật thấy an lòng.
Nhưng khi đoàn xe nhanh chóng đến gần trong lòng cô ta vẫn có hơi căng thẳng, nỗi sợ hãi đối với mẹ đã có từ khi cô ta còn nhỏ.
Cô ta giống như chú voi con trong truyện cổ tích, từ khi còn nhỏ đã bị dây thừng quấn chặt.
Chú voi con ngày một lớn lên trở thành chú voi trưởng thành, nhưng sợi dây thừng vẫn chỉ là sợi dây thừng lúc đầu.
Rõ ràng chỉ cần dùng sức nó có thể thoát ra, nhưng nó lại không dám nó cảm thấy bản thân không thể làm được.
Tô Thanh Ảnh thực sự có vấn đề về tâm lý.
Mà vấn đề này đều do một tay mẹ cô ta gây nên.
Mọi người đều nhìn thấy đoàn xe nhà họ Tô đã đến và cũng đoán được người trong xe là ai.
Người nhà họ Tô biết còn Lý Nhược Băng thì có thể đoán ra.
Lý Nhược Băng hít một hơi thật sâu điều chỉnh lại cảm xúc.
Cô ta biết làm rối loạn mấy người vệ sĩ rất dễ nhưng người phụ nữ như bà Tô rất khó đối phó.
Và Lý Nhược Băng không thể không giúp Ngô Thần và Tô Thanh Ảnh che đậy toàn bộ sự thật.
Cô ta cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.
Cô ta chẳng những phải che giấu chuyện này mà sau này còn phải giúp đỡ Ngô Thần và Tô Thanh Ảnh.
Khi hai bọn họ hẹn hò riêng với nhau, nếu như không bị phát hiện thì tốt, còn nếu như bị phát hiện thì cô ta sẽ phải nhảy ra giúp bọn họ che đậy.
Mệt mỏi.
Nhưng Lý Nhược Băng quả thực là không còn cách nào khác.
Nếu như cô ta để lộ chuyện của Ngô Thần và Tô Thanh Ảnh thì chuyện cô ta và Ngô Thần giả vờ là người yêu sẽ không giấu diếm nổi.
Ngô Thần đột nhiên đụng vào Lý Nhược Băng rồi nghiêng đầu nói nhỏ với cô ta hai câu: “Cái túi trong tay Tô Thanh Ảnh...”
Lý Nhược Băng nghe thấy vậy bèn quay đầu nhìn Tô Thanh Ảnh.
Lúc này cô ta mới để ý thấy Tô Thanh Ảnh đang cầm trên tay hai túi giấy màu trắng có dòng chữ “nhà thuốc Khang Mỹ Đại.”
Đó là thuốc Tô Thanh Ảnh mua.
Cũng không biết do cô ta quá căng thẳng hay thế nào mà không chỉ cầm thuốc từ nhà thuốc ra mà còn không bỏ vào trong túi xách cứ cầm trên tay như thể không cảm nhận được gì vậy.
Khi một người quá tập trung suy nghĩ chuyện gì đó thì rất có thể sẽ vô thức quên mất thứ mình đang cầm trên tay.
Vì thuốc mà Tô Thanh Ảnh mua là loại thuốc đặc biệt, nhưng nhà thuốc đã chu đáo đưa cho cô ta túi bảo mật.
Nhưng đợi đến khi bà Tô đến lại khiến bà ta chú ý đến nó nên cầm như vậy không hay chút nào.
Tuyệt đối không thể để bà Tô nhìn thấy bên trong là thuốc gì.
“Thanh Ảnh, đưa thuốc cho tôi.” Lý Nhược Băng nói với Tô Thanh Ảnh, mỉm cười dịu dàng ra hiệu với cô ta rồi nói: “Đúng là làm phiền cô rồi, tôi lại còn nhờ cô mua thuốc ngâm chân cho tôi.”
Tô Thanh Ảnh ngạc nhiên rồi lập tức phản ứng lại.
“Không sao đâu.” Cô ta đi đến bên cạnh Lý Nhược Băng rồi đưa túi giấy đựng thuốc cho cô ta: “Cảm ơn vì cô có thể giúp tôi, vì vậy...!không phiền đâu.”
Lý Nhược Băng giống như đang suy nghĩ gì đó.
Tô Thanh Ảnh nhắc đến việc giúp cô ta, trước đây cô ta cũng từng nhắc đến cô ta và mẹ như thế nào, mẹ là người đúng sao? Còn Lý Nhược Băng từng nghe nói qua bà Tô ở nhà ghê gớm như thế nào, Tô Thụy Văn luôn phải nhường bà ta rồi cả việc dạy dỗ con gái cũng vô cùng nghiêm khắc.
Là người ngoài cuộc chắc chắn Lý Nhược Băng không thể biết được bà Tô dạy dỗ Tô Thanh Ảnh nghiêm khắc đến mức nào.
Nhưng bây giờ qua lời của Tô Thanh Ảnh cô ta dường như đã hiểu được phần nào.
Cô ta cũng hiểu tại sao Tô Thanh Ảnh lại nói cảm ơn vì đã giúp cô ta.
Ngô Thần không nói với Lý Nhược Băng anh đã làm thế nào để đưa Tô Thanh Ảnh bỏ trốn khỏi nhà.
Bây giờ Lý Nhược Băng cũng đã đoán ra được một chút.
Ngô Thần cảm thấy anh không cần thiết phải nói chi tiết như vậy và anh cũng không có thời gian.
Anh cảm thấy dựa vào IQ của hai người phụ nữ này nếu như bọn họ không thể kẻ tung người hứng nói rõ chuyện này với nhau thì chứng tỏ chắc chắn trong đó có một người IQ thấp.
Đoàn xe sắp đến đầu ngõ.
Ngô Thần đột nhiên bước hai bước tránh sang một bên, hai tay đút túi, trông rất tự nhiên rồi nhìn về phía chiếc xe sắp dừng lại.
Bởi vì anh đã di chuyển nên Tô Thanh Ảnh và Lý Nhược Băng càng đứng sát nhau hơn còn Ngô Thần thì đứng cách đó một bước.
Lý Nhược Băng liếc nhìn Ngô Thần, sau đó chuyển túi đựng thuốc từ tay phải sang tay trái sau đó tay phải cô ta khoác tay Tô Thanh Ảnh tạo thành dáng vẻ của một cặp chị em thân thiết.
“Cô chống đỡ được không?” Lý Nhược Băng nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Tô Thanh