Quả thực sắc mặt Lý Nhược Băng nên biến đổi.
Bởi vì ngoài mặt có thể thấy cô ta chính là bạn gái của Ngô Thần, lúc nãy cô ta cũng đứng cùng hai người bọn họ.
Từ góc độ giúp Tô Thanh Ảnh nói chuyện nên lúc nghe thấy bà Tô nói Ngô Thần đã đánh vào mông Tô Thanh Ảnh ở sân golf cô ta nên trở mặt, thậm chí là nổi cáu, tra hỏi Ngô Thần!
Đây là phản ứng bình thường mà một người bạn gái nên có.
Nhưng trên thực tế Lý Nhược Băng không vì chuyện này mà mặt biến sắc, quan hệ của cô ta và Ngô Thần là giả, cô ta cũng biết bây giờ Ngô Thần và Tô Thanh Ảnh có quan hệ gì.
Mặt cô ta biến sắc là vì Tô Thanh Ảnh chưa từng nói với cô ta.
Trên đường đến quán trà Kim Phúc, Lý Nhược Băng đã hỏi Tô Thanh Ảnh rất nhiều nên lúc nãy cô ta mới có thể nói ra những lời đó, nhưng Tô Thanh Ảnh không đề cập đến chuyện Ngô Thần động tay động chân, đánh vào mông cô ta!
Điều này khiến Lý Nhược Băng rất khó để lo liệu chuyện này chu toàn!
Thậm chí cô ta phải nổi cáu với Ngô Thần mới được!
Ngô Thần cũng không hề nói trước với cô ta.
Bởi vì...!vấn đề này Ngô Thần sẽ tự mình giải quyết!
“Chuyện gì vậy?” Lý Nhược Băng nghĩ ngợi rồi nghiêng người nghiến răng nghiến lợi hỏi Ngô Thần, làm ra vẻ một người bạn gái đang tức giận!
Đây là những gì bà Tô muốn thấy, lúc nãy bà ta bị Lý Nhược Băng chọc giận rất ấm ức nhưng bà ta nói lý không lại Lý Nhược Băng.
Nếu làm to chuyện rồi bị người khác biết được bà ta để người ngoài chỉ tay năm ngón, bình phẩm lung tung về chuyện nhà họ Tô thì bà ta cũng không chấp nhận nổi.
Vì vậy bà ta đã bỏ qua tất cả những điểm đáng ngờ rồi hỏi thẳng Ngô Thần, cũng có ý khiêu khích mối quan hệ giữa Ngô Thần và Lý Nhược Băng.
“Bà Tô.” Ngô Thần vỗ vào mu bàn tay của Lý Nhược Băng rồi nhìn bà Tô khẽ mỉm cười hỏi: “Bà nói tôi động tay động chân với cô Tô, còn đánh vào mông cô ấy, tôi không biết bà nghe ai nói điều đó, bà có thể nói cho tôi biết không?”
“Cậu muốn phủ nhận sao?” Ánh mắt bà Tô đột nhiên trở nên sắc bén.
“Tôi có nói là tôi phủ nhận sao?” Ngô Thần nói rồi mỉm cười: “Tôi chỉ cảm thấy có những chuyện cho dù bị người khác tận mắt nhìn thấy nhưng cũng chưa chắc đã là sự thật, vì vậy...!Bà có thể nói cho tôi biết là ai nói cho bà không?”
“Là vệ sĩ của Thanh Ảnh nói, câu ta tận mắt nhìn thấy, cậu ta không thể nào nói dối tôi!” Bà Tô nói, bà ta cảm thấy Ngô Thần đang muốn phủ nhận.
Nói đến đây bà Tô cảm thấy mình đã hiểu rõ tình hình.
Đó là con gái bà ta Tô Thanh Ảnh và Lý Nhược Băng có quan hệ cá nhân với nhau, thường xuyên liên lạc riêng với nhau sau đó con gái bà ta bày tỏ ngưỡng mộ đối với Lý Nhược Băng thậm chí còn không hề có lương tâm nói bản thân bị mẹ ruột kiểm soát.
Lý Nhược Băng muốn giúp con gái mà ta nên hôm nay mới hẹn gặp, muốn khuyên nhủ cô ta rồi xen vào chuyện nhà họ Tô!
Bởi vì Lý Nhược Băng tạm thời có việc nên đã bảo Ngô Thần đến đón người, sau đó người thanh niên tên Ngô Thần này ỷ mình là bạn trai của Lý Nhược Băng để lợi dụng quan hệ giữa con gái bà ta và Lý Nhược Băng từ đó có được sự tin tưởng của con gái bà ta, chắc chắn Ngô Thần đã nói nhảm gì đó và còn nhân cơ hội để động tay động chân và lừa gạt đứa con gái tốt bụng của bà ta!
Đây đúng là đồ cặn bã vô liêm sỉ.
Nhất định là vậy.
Bây giờ lại còn không dám thừa nhận!
“Là vệ sĩ của cô Tô sao.” Giọng điệu của Ngô Thần giống như mới biết, anh lại nói: “Anh ta có đây không? Bên ngoài sao? Không biết có thể mời anh ta vào đây ba mặt một lời không?”
Còn dám ba mặt một lời?
Bà Tô nhíu mày nói: “Có, để tôi gọi cậu ta vào.”
Nói xong bà ta cầm điện thoại lướt lướt sau đó bấm một dãy số.
“Đi vào đi.” Nói một câu rồi bà ta cúp máy.
Người ở bên ngoài nhanh chóng đi vào, hai vệ sĩ của Tô Thanh Ảnh lúc đó về sau luôn theo sát hành động của bà Tô, bà Tô đi đến con ngõ bên ngoài nhà cũ của Ngô Thần cũng đưa bọn họ theo.
Người vệ sĩ cao to đi vào chính là người đã gọi điện thoại báo cáo tình hình cho bà Tô.
“Bà Tô, bà tìm tôi.” Người vệ sĩ cao to đi vào rồi hơi cúi đầu nói.
Bà Tô không nói gì, ra hiệu cho Ngô Thần.
Người vệ sĩ cao to đứng thẳng nhìn về phía Ngô Thần.
“Chính anh là người đã nói với bà Tô tôi động tay động chân với cô Tô và còn đánh vào mông cô ấy