Lúc này bốn phía vắng lặng, Đoạn Cận Diễn lười diễn trước mặt cô bé, lông mi mảnh dài như cánh quạt buông xuống, khuôn mặt điệt lệ gần như yêu dã.
Cậu cúi người mỉm cười nhìn bé, "Đi dỗ."
"Nếu là làm những người khác nhìn thấy nó khóc, hậu quả là cái gì em gái hẳn là không muốn biết."
Nghe là loại ngữ khí muốn thương lượng.
Nhưng ngữ trí âm trắc trắc này thực sự có uy hiếp.
Tiểu gia hỏa phản xạ có chút dài, bé chậm rì rì nga một tiếng, nghe ra tới tiện nghi nam chủ này không vui, thậm chí tưởng đem bé quăng ra ngoài.
Tiểu Diệp Tang ủy khuất ba ba nhấp cái miệng nhỏ, chỉ có thể bước đi đến trước mặt Diệp Niên Niên.
Sau đó ngồi xổm xuống, giòn sinh nói:
"Đừng khóc nha."
Bé từ túi dâu tây bên hông nhảy ra một cái kẹo que, đưa cho Diệp Niên Niên, nói thầm nói: "Cậu muốn không? Không cần tớ ăn đó."
Còn có hai cái vốn là muốn để lại cho oa oa.
Sau khi lấy ra, hiện tại túi chỉ còn lại có một cái.
Diệp Niên Niên ngừng khóc lại, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm kẹo que nằm lẳng lặng trong lòng bàn tay của tiểu gia hỏa, có chút nghi hoặc thút tha thút thít, "Này, đây là cái gì?"
Diệp Tang: "Kẹo ~"
Tiện nghi ba ba keo kiệt thực.
Một tuần chỉ cho bé ba viên kẹo.
Hiện giờ muốn cho ra một viên, Diệp Tang chỉ cảm thấy đáy lòng phảng phất như bị lấy máu.
Diệp Niên Niên lớn như vậy nơi nào đã biết kẹo là thứ gì, Diệp gia là dòng dõi thư hương, phương diện gia giáo này tự nhiên là không thể tránh khỏi, dù cho tính cách của cậu không có biến thành một thế giai công tử nhẹ nhàng như cha mẹ cậu mong muốn, nhưng ở phương diện giáo dục quản cũng rất nghiêm.
5 năm qua không có một lần chạm vào kẹo.
Có thể thấy cuộc sống của Diệp tiểu công tử có bao nhiêu gian nan.
Ánh mắt của tiểu gia hỏa tức khắc trở nên có chút thương hại, bé cuối thấp đầu xù xù, chậm rì rì nói: "Cậu chưa bao giờ ăn kẹo sao?"
Diệp Niên Niên đã được dỗ tốt lúc này lại lắc đầu, hương vị ngọt ngào lan tràn ở trong miệng, cậu chỉ cảm thấy cả