Thẩm quản gia tự giác cúi đầu, tiếp nhận roi mà người hầu đưa tới, dưới ánh mắt nhìn chăm chú cười như không cười của Thẩm Sơ Trần, ông khắc chế sự không đành lòng nơi đáy lòng.
Ông nhắm mắt, nghĩ đến mặt mày bình tĩnh không chút gợn sóng của thiếu niên kia, chỉ cảm thấy việc làm hiện giờ của lão đại nhà mình không khác gì đường chết.
Tự nhiên đang êm đẹp lại muốn so đo với một đứa nhóc?
Vấn đề này không chỉ có Thẩm quản gia là mờ mịt, ngay cả Diệp Tang đều có chút không rõ nguyên do.
Bé giãy giụa vài cái muốn đem tay lớn đang che miệng của bé bỏ ra, kết quả Hoắc Nghiêu thờ ơ, khi nhìn đến hành động hung tàn này của Thẩm Sơ Trần, khuôn mặt đạm mạc thản nhiên ẩn ẩn như mang theo vài phần xem kịch vui.
Thẩm Sơ Trần không chút để ý cong môi, "Muốn đánh mấy cái thì Niên Niên mới có thể nguôi giận? Mười cái có đủ hay không?"
"Thẩm thúc thúc... Ngô..." Diệp Niên Niên kinh ngạc trừng lớn mắt, khi nhìn thấy Thẩm quản gia lấy roi tới, nháy mắt ý thức được moii chuyện không thích hợp.
Cậu há miệng thở dốc muốn giải thích, kết quả Thẩm Sơ Trần liếc mắt một cái liền nhìn ra ý đồ của cậu nhóc, vươn tay chậm rì rì lấp kín miệng của cậu bé, thanh âm âm trầm, "Câm miệng."
"Ta cũng không phải là Hoắc Nghiêu, cháu cũng không phải con của ta, lại lắm miệng một câu, đem cháu ném tới động xà mà chơi."
Nhìn ra được, Thẩm Sơ Trần ác thú tính này đang cố ý tra tấn Đoạn Cận Diễn.
Giọng điệu âm trắc trắc, không biết còn tưởng rằng Đoạn Cận Diễn đào mộ tổ tiên nhà anh đâu.
Diệp Niên Niên bị dọa đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch, có chút lo sợ bất an nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, cảm thấy lần này cậu tựa hồ là gặp rắc rối.
......
Nghe được lời nói từ trong miệng cha nuôi nhà mình, Đoạn Cận Diễn sớm đã đoán trước được, lúc này khóe môi hơi nhếch lên như có như không mà mỉm cười.
Một đôi mắt trong sạch xinh đẹp nhìn lướt qua những người ở, khuôn mặt đa tình như yêu tinh, an tĩnh làm lòng người phát lạnh.
Thẩm quản gia nhận mệnh mà đi đến trước mặt Đoạn Cận Diễn, ánh mắt rất là phức tạp mà liếc mắt nhìn cậu một cái.