Triệu Viên cười nhạo một tiếng, căn bản không sợ.
Đều là nhị thế tổ được trong nhà cưng chiều, hiện tại tới nhà trẻ thân phận đều không khác nhau, dẫn tới ai cậu cũng không dám khi dễ.
Chỉ có thể thường thường lấy Ngôn An ra xì hơi.
Tiểu mập mạp đạp ghế của Thẩm Ngôn An một chút, thấy đối phương không phản kháng, trực tiếp cầm lấy cái ly tạt thẳng lên mặt cậu.
Một bên tạt nước, còn một bên cười khanh khách, "Quỷ cui xẻo, người câm, không ai đau, không ai thương, thật đáng thương ~"
Độ ấm của nước không cao, nhưng tạt thẳng từ trên đầu xuống là hành vi không thể nghi ngờ là cực kỳ vũ nhục người.
Tiểu Diệp Tang đang nằm bò ngủ bị động tĩnh lớn này làm cho có chút ngây thơ ngẩng đầu lên.
Lông mi cong vút run rẩy, một đôi mắt mèo trong suốt hiếm thấy mang theo vẻ mờ mịt mơ hồ mới vừa tỉnh ngủ.
Triệu Viên thấy cậu vẫn không có phản ứng, lại nhìn xung quanh phát hiện cô giáo không có bên người.
Tiểu mập mạp không khỏi ác từ gan biến lớn, tiến lên một bước không lưu tình chút nào cầm lấy mực nước trên bục giảng của giáo viên, cầm bút lông muốn quẹt vào trên người cậu.
Ngoài miệng thì nói, nhưng lại tới gần một chút: "Dù sao quần áo của mày đã đủ bẩn, tao giúp mày làm cho nó tối một chút, mày cũng nên cảm ơn tao."
Các bạn nhỏ cũng không có bất luận ý định muốn xuất đầu vì cậu, thậm chí một đám xông tới xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Tô Thụy Thụy ở bên cạnh vỗ tay, "Mẹ nó, cho nó chút giáo huấn đi, ai kêu nó dám ngồi cùng Tang Tang!"
Diệp Niên Niên đồng dạng bĩu môi, "Đúng vậy đúng vậy, dám đụng đến người phụ nữ của tớ, chán sống."
Tiểu gia hỏa: "......"
Nàng cúi đầu nghi hoặc chớp chớp mắt mèo, còn không có hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, liền nhìn thấy Triệu Viên cầm bút lông dính đầy mực nước đi tới chỗ bọn họ.
Nguyên bản Triệu Viên thật sự không tính toán trêu cợt Diệp Tang.
Đi tới phía cô bé hoàn toàn là bởi vì bé ngồi cùng bàn với Ngôn An.
"......" Con ngươi đen nhánh như mực của cậu bé hơi giật giật, cậu nhìn chằm chằm vào bút lông trong tay của Triệu Viên, theo bản năng muốn phản kháng.
Lúc Triệu Viên đi tới, đôi mắt tối tăm của Ngôn An gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Viên, cậu bé điên rồi