......
Mưa dần dần ngừng lại, người đứng trước cửa trường lục tục đi hết.
Một chiếc Rolls-Royce nhỏ vô tức ngừng ở bên cạnh.
Tài xế đang ở trước cửa nhón chân chờ đợi đã lâu mới nhìn thấy bóng người, kết quả còn không đợi cậu đi chạy lên đón người lên xe, một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên:
"Con bé đâu?"
Hoắc Nghiêu một thân tây trang giày da từ trên xe đi xuống, khuôn mặt tuấn mỹ nhàn nhạt, thân trường ngọc lập.
Lạnh căm căm mở miệng không biết là hỏi Hoắc Thần Du vừa mới gấp gáp trở về, hay là hỏi tài xế bên cạnh.
Tiểu thiếu niên hơi thu liễm ánh mắt, đem ô trong tay thu lại, thanh âm ôn hoà:
"Ở trong xe."
Trợ lý Triệu theo ở phía sau, liếc mắt nhìn tài xế, nhịn không được hỏi, "Các cậu trễ như vậy sao còn chưa đi? Không thấy được ông chủ của chúng ta đang bực sao?"
Dưới ánh mắt chăm chú của Hoắc Nghiêu, thanh âm nói chuyện của cậu càng trở nên nhỏ, cuối cùng sờ chóp mũi quyết định câm miệng.
Vốn dĩ chính là.
Vừa rồi còn vội vội vàng vàng tới trường học tìm khuê nữ.
Kết quả đạt được mục đích rồi, lại mang vẻ mặt bình tĩnh cao lãnh không dính bụi trần đi về.
Tính cách của tổng tài bọn họ, rất khó tưởng tượng được rằng tiểu tiểu thư thế nhưng thật là con gái của anh.
Hoắc Nghiêu ngồi vào trong xe, liếc mắt một cái liền thấy được cô nhóc cuộn tròn ở trên ghế sau, đang ngủ ngon lành.
Như là cảm nhận được có người tiến vào, tiểu gia hỏa hơi giật giật cánh tay như củ sen, sau đó bất an đô đô miệng, trở mình tiếp tục hô hô ngủ tiếp.
Cặp mắt thanh lãnh của Hoắc Nghiêu hơi nhu hoà, tay chân nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực, động tác so ngày thường ôn nhu không biết bao nhiêu lần.
"Ô......" Tiểu gia hỏa nhẹ nhàng nức nở một tiếng, giống chú chó nhỏ khẽ cọ vào lồng ngực anh, bụ bẫm một khối, như là tuyết trắng.
"Ba ba......" Cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người nam nhân, Diệp Tang nắm chặt cổ tay áo anh, thấp giọng vô thức kêu một câu.
Hoắc Nghiêu cứng đờ một lát, nhẹ nhàng trả lời, "Ừm..."
Một tiếng đáp lại này, bất đồng với ngày xưa.
Anh nhẹ nhàng cọ khuôn mặt