Biểu cảm của cô nhóc hơi dại ra, nước mắt dính trên lông mi cong vút, hơi bẹp cái miệng nhỏ, bộ dáng như muốn khóc lại không dám khóc.
Thực hiển nhiên, Đoạn Cận Diễn là lần đầu tiên khi dễ bạn nhỏ.
"Em thật đúng là khó dỗ."
Thấy vẻ mặt của tiểu gia hỏa phảng phất như bị cả thế giới phản bội, Đoạn Cận Diễn không nhịn được liền cười khẽ ra tiếng, lười biếng cong khóe môi, "Anh chỉ ăn ngay nói thật......"
Mắt mèo tròn xoe của Diệp Tang phiếm hơi nước, khuôn mặt trắng nõn như thạch trái cây hơi căng ra như là cá nóc nhỏ, nhìn hơi quái nhưng đáng yêu.
Thiếu niên cúi người xuống, nhéo quai hàm trắng nõn của cô bé, mắt phượng nhếch lên, ngân lên tiếng cười, "Ca ca là bọn buôn người."
Cậu cười, "Khóc nữa anh sẽ đem em bán đi."
Diệp Tang: "......"
Đây là lần đầu tiên bé nghe được có người muốn bán bé đi.
Tiểu gia hỏa hơi ngây người vài giây, nhìn thiếu niên cười đến ôn nhu đa tình trước mặt, không khống chế được mà khóc ra tiếng, "Oa ——"
"Ba ba......"
"Tang Tang muốn ba ba."
Tiểu gia hỏa nức nở lau nước mắt, từ trên mặt đất bò dậy muốn chạy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài ngay cả ca ca cũng bỏ lại.
Đoạn Cận Diễn: "......"
Cậu cong mi, còn không có kịp cười, liền cảm nhận được hai tầm mắt phá lệ lạnh băng dừng ở trên người mình.
"Cậu chọc con bé khóc?" Hai đứa nhóc tuổi không lớn lắm sau khi tiến hành giao lưu không lành mạnh, thì nghe được tiếng khóc nức nở của tiểu gia hỏa, phản xạ có điều kiện nhìn về phía đầu sỏ gây tội là Đoạn Cận Diễn.
Hoắc Thần Du cười như không cười mà hỏi lại, "Cậu ngày thường ở trường không làm người thì thôi, ở Thẩm gia còn khi dễ một đứa nhóc năm tuổi?"
"Bộ cậu không cảm thấy cắn rứt lương tâm à?"
Ba tiểu thiếu niên ở đây đều không phải là người tốt gì, Hoắc Thần Du tuy rằng xem Thẩm Ngôn An khó chịu, nhưng cậu càng phản cảm Đoạn Cận Diễn.
Thủ đoạn của tên này còn thâm sâu hơn cả Thẩm Sơ Trần.
Ngày thường cũng không đứng đắn, nói chuyện lười nhác, thủ đoạn sau lưng thì tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Loại người này liên tục tiếp cận em gái nhà cậu, cậu thấy thế nào cũng đều không an toàn.