Nghe Phương Omega xinh đẹp nói thế, Vân Chức không tin được mà mở to hai mắt.
Cùng lúc đó thân thể không dấu vết xê dịch vào trong, đảm bảo che hạ thân kín mít.
Này giống như Vân Chức bị Phương Omega xinh đẹp vô tình giẫm trúng cái chân đau mà sinh ra chút tức giận.
Làm cứ như thật vậy.
Vân Chức nhớ rõ cậu với Phương Omega xinh đẹp còn chưa thành khẩn đối đãi với nhau bao giờ đâu.
Cứ cho là Phương Omega nằm ở trên thì anh ấy vẫn là Omega nhá, không thể so với cậu…… lớn hơn được.
Vân Chức đang định nói anh cho em xem quần lót của anh trước đi đã thì Phương Nhất Tỉnh đã giành trước một bước nói: “Dưới lầu có siêu thị, anh đi mua giúp em.”
Phương Nhất Tỉnh bảo Vân Chức mặc quần áo vào rồi ra ngoài nhưng cậu vẫn đứng lay lay cánh cửa phòng tắm, chính là không muốn mặc quần áo mà không có quần lót.
Phương Nhất Tỉnh khuyên cậu không được, lại lo lắng cậu sau khi phân hóa cơ thể suy yếu dễ bị cảm lạnh, nhớ lại trong phòng tắm có áo choàng tắm anh không thường dùng, nói cho Vân Chức chỗ để xong liền đi xuống siêu thị dưới lầu mua quần lót cho cậu.
Vân Chức tìm được cái áo choàng tắm màu trắng rồi khoác lên trên người, ngồi lên bồn tắm hai tay chống ở hai bên chán nản chờ đợi.
Ngồi đếm thời gian một hồi, Vân Chức bỗng nhiên nhớ ra hình như Phương Nhất Tỉnh vẫn chưa hỏi cậu mặc quần lót cỡ nào.
Uầy, Phương Omega mọi khi đều thận trọng vậy mà cũng có lúc sơ ý.
Một hai ngày nay anh vì cậu mà hao phí không ít tinh lực, lúc cậu nhập viện anh ở bên cạnh cùng cậu vượt qua kỳ phân hóa, cậu ký hợp đồng xong thì cùng cậu quét dọn nhà cửa, lỡ mà mua quần lót không vừa thì cậu cũng sẽ không giận.
Nhưng mấy tình tiết trong tưởng tượng kia không có xuất hiện.
Bởi vì lúc Phương Nhất Tỉnh quay lại mang theo ba chiếc quần lót có số đo khác nhau.
Ba chiếc quần lót cotton màu trắng thuần được đóng gói riêng truyền vào từ khe cửa, người bên trong liền nhanh tay lấy đi.
“Cảm ơn Nhất Tỉnh ạ.” Ngâm mình trong hơi nước rất lâu nên giọng Vân Chức càng mềm, còn có tiếng vang.
“Sao anh mua nhiều thế?” Vân Chức bất ngờ lật xem, phát hiện ba cái này mỗi cái có số đo khác nhau.
Cậu rút ra một số đo vừa với kích thước của mình nhất rồi lại hỏi người đang đứng ở bên ngoài, “Mấy cái còn dư thì cất trong ngăn tủ của anh ạ?”
“Sao cũng được.” Phương Nhất Tỉnh khoanh hai tay ở trước ngực, lười biếng dựa vào bức tường ở cửa phòng tắm.
Dù sao cũng không phải số đo anh dùng, ba cái này đều là mua cho Vân Chức, có thêm nhiều lựa chọn Vân Chức mới có thể chọn ra cái mặc thoải mái nhất được.
Vân Chức mặc quần áo tử tế, bước ra từ phòng tắm.
Lúc Phương Nhất Tỉnh đi siêu thị cậu đã sấy tóc qua, bây giờ mái tóc màu xanh khói của cậu rất bồng bềnh, trông hỗn độn lại mềm mại.
Cậu mặc bộ quần áo màu vàng nhạt của Phương Nhất Tỉnh, vải cotton nguyên chất, bộ quần áo thường ngày rộng rãi mặc lên người cậu nhìn có vẻ hơi rộng, ống tay áo có thể trực tiếp che đi tay của Vân Chức, ống quần cũng bết xuống đất.
Giống như ca sĩ hát tuồng vậy đó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Vân Chức ghét bỏ chiều cao của mình.
Kỳ thật cũng không thể trách cậu không biết cố gắng, dù sao thì cậu cũng đạt chiều cao trung bình của thần tượng Omega rồi, muốn trách thì chỉ có thể trách Phương Nhất Tỉnh quá cao.
Phương Nhất Tỉnh đi