Sau giờ cơm tối, Giang Thệ Huy đã tổ chức một party nhỏ bên cạnh hồ bơi.
Xung quanh có mái vòm che chắn cho nên không bị ảnh hưởng bởi tuyết và gió lạnh, do đó mọi người có thể tự do hoạt động.
Ánh đèn nhấp nháy tạo thành hiệu ứng như trong hộp đêm, rượu, đồ ngọt được bày sẵn trên mặt bàn.
Party này không đông lắm, Giang Thệ Huy chỉ mời mấy tay cấp dưới cùng với anh em thân cận của mình tham gia.
Lý Tài Đô khẽ nhấp một ngụm rượu nồng độ thấp, hương vị cay nồng bỗng chốc nhảy múa trong cổ họng, đã lâu anh không cảm thấy kích thích như vậy.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ ngang ngược, khó thuần, luôn duy trì nhìn về một hướng.
Ở hướng đó, Tư Mẫn Văn đang ngồi với Lý Vân Phúc.
Cô cúi đầu, cẩn thận uống nước ngọt bên trong ly, dường như thấy hợp khẩu vị, cô liếm liếm môi, sau đó uống thêm từng chút một.
Từ khuôn mặt cho đến cơ thể đều được thả lỏng, Tư Mẫn Văn mỉm cười, không hề phát hiện bản thân như con mồi rơi vào tầm ngắm của người thợ săn.
Mà người nhìn cô không chỉ có Lý Tài Đô, còn có Giang Thệ Huy công tử đào hoa, anh ta vô cùng thích thú ngắm nghía Tư Mẫn Văn.
Hình ảnh cô gái yêu kiều hiện lên phía sau chất lỏng màu hồng nhạt khiến anh ta yêu mến không dừng được.
Giang Thệ Huy hạ ly rượu đang chắn ngang trước mặt xuống, lúc này tầm nhìn đã trở nên rõ ràng hơn.
Anh ta bất giác nhíu mày: "Bảo mẫu nhà cậu ăn mặc không có chút thú vị nào..."
Quần áo trên người Tư Mẫn Văn vừa dài vừa kín như bưng, cho người ta thấy sự bảo thủ, chín chắn hơn độ tuổi thực.
Việc Giang Thệ Huy lơ đãng phàn nàn không ngờ lại khiến cho người trước nay không lo chuyện bao đồng như Lý Tài Đô phải trầm mặt lại.
"Cần phải thú vị sao? Cô ấy mặc vậy vì cô ấy thích chứ không phải theo ánh mắt người khác."
Lý Tài Đô phản bác anh ta không do dự, Giang Thệ Huy ngạc nhiên, giây sau liền thấp giọng cười.
"Đúng là không thể chê cái gì của Thống đốc mà!"
Ngay cả một người dưới trướng của anh cũng không thể chê!
Giang Thệ Huy cười cười, bấy giờ mới cảm thấy có điều khác thường, chính là người bạn thân thiết này, hôm ra liên tục nói bóng nói gió với anh ta, không rõ là có ý gì.
EQ của anh ta không cao, con người cũng không được tinh tế lắm.
Phàm là chuyện gì thử thách trí tuệ cảm xúc, anh ta đều từ chối làm.
Đối với vấn đề đột nhiên nảy sinh, Giang Thệ Huy lười suy nghĩ nhiều, anh ta xoay người khoác vai Lý Tài Đô, muốn dụ anh uống thật say.
Lý Tài Đô bình thản lườm anh ta: "Mai cậu còn phải làm việc."
"Không sao, không sao hết!" Giang Thệ Huy cụng ly với Lý Tài Đô, bộ dạng ỷ lại vào anh: "Chẳng phải cậu đang ở đây sao?"
Trong lúc hai người đàn ông trò chuyện, Tư Mẫn Văn đã rời khỏi bữa tiệc.
Cô vuốt ngực, vẻ mặt nhăn nhó, khó chịu.
Cô muốn tìm nhà vệ sinh, nhưng loay hoay không biết hướng nào.
Cô trách mình đãng trí, tại sao lúc nãy đi không hỏi trước.
Tư Mẫn Văn lục tìm điện thoại một hồi, cô sực nhớ ra vừa rồi mình đã cho Lý Vân Phúc mượn chơi mất rồi.
Lặng lẽ thở dài, nhìn quanh một vòng, không hề có một bóng người.
Tư Mẫn Văn men theo lối đi đến cánh cửa tự động, cô đưa tay lên ấn loạn xạ, cánh cửa không mở ra mà cứ vang lên âm thanh cảnh báo.
Thế nhưng đến lần thứ ba, cánh cửa lại đột nhiên mở ra.
Cô theo bản năng cơ thể lao ra ngoài, bất ngờ đụng phải một người đàn ông.
Còn chưa kịp hỏi đối phương là ai thì đã bị đánh ngất mất.
Tư Mẫn Văn ngã sõng soài trên nền đất lạnh giá, hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự.
Người đàn ông cảnh giác nhìn Tư Mẫn Văn, sau khi suy nghĩ liền vác cô lên rời đi nhanh chóng.
Tiếng chuông cảnh báo có người phá cửa tất