Thế núi cao và dốc, núi như quần long ẩn mình sâu trong bóng tối, ở đó, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hai giờ sau, như đã an bài, mọi người lên xe đi đến địa điểm đã hẹn.
Giang Thệ Huy xách một vali đầy tiền, tâm thế vững vàng, ngang nhiên sánh vai với Lý Tài Đô.
Hai người đàn ông dấn thân vào nơi lạ lẫm, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
Vụ giao dịch này tiềm ẩn nhiều nguy cơ khó lường, do vậy không thể không đề phòng được.
Từ khi bọn họ tiến vào, tất cả hành động đều đã bị phía Anna Ngụy nắm bắt không một kẽ hở.
Bà ta phái một toán người lùng sục khắp nơi trong phạm vi gần, đảm bảo Lý Tài Đô không đem theo bất kì người nào khác.
Khi đã xong, bà ta mới yên tâm, chầm chậm mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp, bên trong là các bộ phận của khẩu súng lục.
Tư Mẫn Văn nhìn động tác thuần thục của Anna Ngụy, không biết những mảnh đen đen cùng các bộ phận rời rạc trên bàn là thứ gì.
Cô chưa từng nhìn thấy nó bao giờ.
Lúc mới đến, thậm chí cô còn cảm thấy những vật liệu ở thế giới này vô cùng lạ lùng, thầm cảm thán sức sáng tạo của con người đúng là không có giới hạn.
Qua trăm năm, ngàn năm gì đó đã phát minh ra vô số đồ vật giúp đỡ cuộc sống hằng ngày.
Cô thử ghé mắt xem, mảnh đen đen kia chắc hẳn được làm bằng nhựa, còn mấy thứ bóng loáng, nhỏ nhỏ kia...!lẽ nào được làm bằng sắt?
Thấy Anna Ngụy đột ngột quay đầu, ánh mắt như dao nhọn nhìn cô chằm chằm, Tư Mẫn Văn giật thót, cô khẽ khàng cụp mắt rồi cố tỏ ra vô hại.
"Cô thật may mắn, có một người chồng rất tốt!"
Chồng sao?
Danh phận này tương đương với danh phận phu quân ở thời đại cô sinh ra, chỉ là cách gọi khác nhau nhưng đều cùng một ý nghĩa.
Thôi vậy, Tư Mẫn Văn chỉ đành giả vờ mạo danh để lừa đám người này.
Sau khi trở về, cô sẽ giải thích rõ ràng với Thống đốc sau.
Trong bụng Tư Mẫn Văn ngẫm vậy, ngoài mặt tỏ ra không có ý gì, giống như ngầm thừa nhận câu nói đó.
Anna Ngụy nhếch môi, đợi một lát Uông Hỉ Nô tới, Tư Mẫn Văn liền bị bịt mắt.
Hình như sau đó cô bị nhét lên xe, người bên cạnh giữ chặt cô.
Gồ ghề một quãng, cuối cùng xe cũng dừng lại.
Đương nhiên Anna Ngụy không dám mạo hiểm tới đây, bà ta đã có sắp xếp.
Uông Hỉ Nô lôi Tư Mẫn Văn xuống, đứng trước Lý Tài Đô và Giang Thệ Huy giật khăn bịt mắt cô ra.
Ánh sáng ít ỏi chiếu vào mắt, ngay khi thích ứng với không gian mới, Tư Mẫn Văn liền trông thấy bóng người cao ngất, quen thuộc phía xa.
Anh khoác một chiếc áo choàng dài thật khí phách, phong cách của anh luôn là như vậy.
Có chút lạnh lùng của kẻ trên cao, cũng có chút hà khắc như lão cán bộ, làm cho người ta cảm thấy anh đáng tin cậy.
Chân dài, vai rộng, bờ môi mỏng khẽ mím, bấy giờ ánh mắt anh đang nhìn cô, lộ ra sự nôn nóng xen lẫn tức giận.
Trong lòng Tư Mẫn Văn bỗng chốc nảy sinh cảm giác khó hiểu, Lý Tài Đô không quên cô.
Bây giờ, anh đến để chuộc cô về đó sao?
Lẽ nào sau khi hay tin cô là Phu nhân Thống đốc, người phụ nữ tên Anna Ngụy kia không giết cô nữa mà chuyển sang vòi tiền anh?
Khóe mắt Tư Mẫn Văn phút chốc đỏ au, ánh nước long lanh, sự tủi thân cực độ dâng lên như biển cuộn sóng trào, còn có chút xúc động không rõ.
Cô hít mũi, gọi: "Thống đốc..."
Giọng cô mềm mại, nhỏ như mèo kêu, hơi khàn, lúc nói cũng rất khó khăn vì bị đau rát.
Uông Hỉ Nô cong môi: "Cô là vợ anh ta cơ mà, mạnh dạn lên! Sao phải khép nép, xa cách thế?"
Rõ ràng Uông Hỉ Nô vẫn còn canh cánh, để bụng chuyện này.
Sắc mặt Tư Mẫn