Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

27: Không Bao Lâu Nữa Cô Ấy Sẽ Là Phu Nhân Thống Đốc


trước sau


Mũi Tư Mẫn Văn lập tức ngửi được mùi hương toát ra từ trên người anh, thanh mát, sạch sẽ y hệt như gió tháng ba.

Dù đã nhận ra mình đang bám lấy người ta, nhưng bởi vì nhát gan nên Tư Mẫn Văn không dám buông tay.
Không gian xung quanh bỗng chốc quỷ dị khó hiểu, mọi người nhất thời khựng lại, quên cả việc bật đèn.

Có một số người bật rồi thì lại vô thức tắt đi.
Sau đó, âm thanh rùng rợn ấy tiếp tục vang lên: "Đêm ác mộng."
Gần như cùng một lúc, hiệu ứng, ánh sáng, hình ảnh, âm thanh đều thực hiện tốt chức năng của mình, đem đến cho người xem cảm giác vô cùng chân thực.
Màn hình Led 3D ngoài trời chiếu lên một bộ xương khô gầy rộc sống động như thật, càng ngày càng tiến gần rồi bất ngờ vọt khỏi màn hình.
Tư Mẫn Văn hét lên một tiếng, bịt hai tai, nhắm hai mắt, miệng niệm khẩu quyết trừ ma.

Trước kia cô đọc nhiều sách, trong đó không thiếu mấy quyển hàng phục yêu ma, bây giờ thấy vậy cô liền niệm luôn.
Tư Mẫn Văn không phân biệt được đó chỉ là giả, cô nghe thấy đám đông cũng có người hét lên giống mình, tin sái cổ.
Thế nhưng Lý Tài Đô thấy cô như vậy thì chỉ buồn cười.

Khóe môi anh cong cong, đôi mắt trầm trầm theo cô sát sao, không bỏ lỡ một cử chỉ nhỏ.
Thực ra đây chỉ là một vở diễn kinh dị nho nhỏ do ban tổ chức sắp đặt với dụng ý chính nhằm làm tăng thêm náo nhiệt cho bầu không khí đêm nay.

Lý Tài Đô vừa nhìn liền biết chẳng có con ma thực sự nào ở đây cả.
Chỉ là cô gái trong lòng anh có vẻ rất sợ, vài phút trôi qua, trên màn hình đã hiện lên dòng chữ "cảm ơn" nhưng cô vẫn chưa mở mắt, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó, sắc mặt cảnh giác cực độ.
Ánh đèn bừng sáng, đám đông lập tức di chuyển, mọi hoạt động được khôi phục.

Không rõ do lúc vừa rồi mất điện, nhốn nháo, mọi người dồn vào một chỗ hay là do hai người đã bị đẩy đi chỗ khác, lúc này quanh họ đã bị bao kín, toàn người là người, đám đông cứ đi còn bọn họ thì bị ép ở giữa.

Lý Tài Đô nhanh chóng vòng hai tay ôm Tư Mẫn Văn vào lòng, bảo vệ cô khỏi những tác động từ bên ngoài.
Tư Mẫn Văn áp chặt vào lồng ngực ấm áp của anh, mắt to trố tròn, cô còn chưa kịp niệm xong.

Có lẽ phải lớ ngớ mất đôi ba giây cô mới sửng sốt nhận ra anh đang ôm mình.
Cô duỗi tay đập đập vào lưng anh tỏ ý muốn anh hãy buông cô ra.

Song anh chỉ nói một câu: "Em đợi lát, đường đông."
Tư Mẫn Văn dừng tay, tư thế ôm này khiến cô vừa bất ngờ vừa lúng túng, tạm thời chỉ có thể để yên.

Cô nghe rõ bên tai tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, có chút nhanh và dồn dập.
Tim của cô cũng đột nhiên đập nhanh, như nhịp trống, mặt cô phút chốc đỏ bừng.

Theo nếp sống cổ xưa, nam chưa vợ, gái chưa chồng, lại không phải người yêu, người thương, nắm tay đã là thân mật lắm rồi, huống chi là việc ôm ấp không một kẽ hở thế này.
Một lúc sau, khi đường đã vãn, Lý Tài Đô mới lưu luyến bỏ cô ra.

Người cô thật mảnh mai, ôm vào nhỏ nhắn, lại có độ ấm nhè nhẹ khiến anh muốn ôm không ngừng.
Chỉ là Tư Mẫn Văn lại làm như không có chuyện gì, cô không nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vô thức né tránh: "Chúng ta đi tìm anh Giang thôi."
"Ừm."
Trong cổ họng bật ra tiếng vang khe khẽ, Lý Tài Đô định nắm tay cô thì Tư Mẫn Văn bỗng xoa xoa tay rồi đút vào túi.

Anh ngượng ngùng thu tay lại, sau đó mới cùng với cô tiếp tục di chuyển về hướng cây thông.
Dưới gốc cây, Giang Thệ Huy đứng đó, hai tay bồng Lý Vân Phúc, anh ta dáo dác nhìn quanh mấy lần.

Thấy bóng dáng hai người từ xa đang tới, Giang Thệ Huy há mồm, thế quái nào lại thấy hai người trước mắt đẹp đôi thế

này?
Nữ thì dịu dàng, khả ái, nam thì lạnh lùng, khoáng đạt.

Hai thái cực tưởng như đối lập nhưng lại hợp đến kì lạ.

Giang Thệ Huy nhíu mày suy tư, lúc Lý Vân Phúc khua tay đòi xuống thì mới sực tỉnh.

Lý Vân Phúc chạy ra đón rồi vui mừng, hớn hở: "Ba, cuối cùng ba cũng đến."
Cậu nhóc không kinh ngạc lắm, dường như cậu biết chắc là Lý Tài Đô sẽ đến.

Anh sẽ không để người mà mình thích đi chơi riêng rẽ với người mà mình coi là tình địch.

Lý Vân Phúc còn nhỏ, cậu có thể chưa hiểu biết nhiều về tình yêu, nhưng cậu biết ba cậu có ý với Tư Mẫn Văn.

Hơn nữa, ba cậu còn chưa có vợ, do đó cậu phải hết sức giúp ba.

Lý Tài Đô xoa đầu con trai, Tư Mẫn Văn mỉm cười.


Lý Vân Phúc chui vào giữa, tay trái nắm cô, tay phải nắm anh, chậm rãi đi về phía trước.

Giang Thệ Huy nhàn nhạt hỏi: "Họp xong rồi sao?"
Nhận ra anh ta đang hỏi mình, Lý Tài Đô liền gật đầu, nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: "Ngày mai tôi sẽ về nước."
Lần này do có sự cố, số ngày nghỉ của anh đã bị vượt quá so với kế hoạch.

Ngay trong ngày mai anh phải gấp rút về nước xử lý công việc.

"Nhanh vậy sao? Tôi biết rồi..." Giang Thệ Huy đút tay vào túi, "Cảm ơn cậu đã giúp tôi giải quyết chuyện công ty."
Lý Tài Đô không đáp, thái độ lãnh đạm trước sau như một.

Lúc này Giang Thệ Huy mới đưa mắt nhìn Tư Mẫn Văn, thấy cô ái ngại nói: "Xin lỗi anh, vừa rồi tôi không cẩn thận lạc mất hai người, thật ngại quá!"
"Chẳng vấn đề gì, cô không sao là tốt rồi.

Tôi còn tưởng cô mất tích cơ."
"Khuya rồi, về thôi."
Lý Tài Đô nghiêm khắc bắt mọi người về, tất cả đành ngậm ngùi đi theo sau.

Lúc ra xe, Giang Thệ Huy định mở cửa ghế trước thì Lý Tài Đô cản anh ta lại, đẩy anh ta ra ghế sau.

Khuôn mặt Giang Thệ Huy đầy sự ngơ ngác, anh ta nhìn Tư Mẫn Văn, lập tức hiểu ra.

Một mình anh ta ngồi ghế sau, thật là trống trải biết bao.
Tư Mẫn Văn ngồi ghế phụ, ôm Lý Vân Phúc đang lim dim ngủ.

Trẻ con buồn ngủ rất nhanh, vừa nhắm mắt cái là ngủ được ngay.

Lễ hội này gần nhà, xe ô tô chạy một lát là về được ngay.


Tư Mẫn Văn đưa Lý Vân Phúc lên phòng ngủ, tháo giày, đắp chăn cho cậu, ổn thỏa cô mới về phòng.

Lúc nãy nghe Lý Tài Đô nói rằng ngày mai về, cô phải tranh thủ đi ngủ sớm.
Thay bộ đồ ra, đem đến phòng giặt, sau đó mới vòng lên lầu.

Nào ngờ giữa đường lại gặp Giang Thệ Huy: "Tôi tặng cô thêm mấy bộ nữa, xinh lắm."
"Anh cất đi, tôi không nhận đâu."
Giang Thệ Huy không vui: "Có gì mà không nhận, chỉ là mấy bộ đồ...!Ài, thực ra cũng không phải miễn phí, tôi tính cả rồi.

Cô nhận cho tôi vui."
Tư Mẫn Văn khó xử từ chối, thân thiết gì mà tặng quà, tặng đồ cho cô chứ.

Trước giờ, cô không nhận quà mà không rõ lý do.

Đột nhiên Lý Tài Đô bước xuống, tay cầm ly nước, cắt ngang cuộc trò chuyện này.

"Nhà tôi không thiếu đồ mặc.

Tôi sẽ mua đầy đủ cho cô ấy!"
"Cậu? Mua cho cô ấy?" Giang Thệ Huy trừng mắt nghi ngờ.

Lý Tài Đô bình thản: "Không bao lâu nữa, cô ấy sẽ là Phu nhân Thống đốc.".


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện