"Gãy chân tôi rồi! Cô làm gãy chân tôi rồi!"
Gã đàn ông đầu đội mũ bảo hiểm, nằm lăn dưới đất, người không có chút sứt sát như anh ta nói.
Nhưng Tư Mẫn Văn nào hay biết, lo lắng anh ta thật sự bị gãy chân liền muốn gọi điện thoại cho bệnh viện.
Thấy cô bấm bấm điện thoại, gã tiếp tục kêu to hơn, không cho cô gọi.
Gã gào lên: "Bồi thường cho tôi, cô phải bồi thường cho tôi! Trời ơi, chân của tôi phải làm sao? Trời ơi!"
"Anh đừng lo, tôi...!tôi gọi bệnh viện..."
Tư Mẫn Văn run run giằng ra khỏi cánh tay gã, gã cứ động vào cô khiến cô cảm giác cực kì khó chịu.
"Bồi thường đi! Cô chỉ cần bồi thường thôi!"
Hết lần này đến này khác gã liên tục nhấn mạnh hai từ "bồi thường", Tư Mẫn Văn dù có thật thà đến mấy thì cũng nhận ra.
Cô từ từ bình tĩnh lại, thẳng chân đá anh ta ra, sau đó xem xét xe máy.
Chiếc xe nằm bên lề đường, vẫn trong phạm vi vỉa hè.
Mà vỉa hè chỉ dành cho người đi bộ, anh ta đi xe lên đây rồi ngã, người sai là anh ta chứ không phải cô.
Chưa kể, người bị đau cũng không phải mỗi mình anh ta.
Mọi người xung quanh xúm xít chỉ trỏ, nghe gã đòi bồi thường, một số bác trai, bác gái tốt bụng lại nói với cô.
"Nó là ăn vạ đấy! Cháu cứ thẳng tay báo cảnh sát đi!"
"Vừa nhìn phát là biết rồi, cháu không phải sợ, cháu báo cảnh sát, các bác làm chứng cho."
Cảnh sát là lực lượng giữ gìn, bảo vệ trật tự, an ninh ở đây, thường nghe qua câu thấy chuyện bất bình thì báo cảnh sát.
Tư Mẫn Văn hừ lạnh, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào gã kia.
Hình như gã ta thẹn quá hóa giận, quát ầm lên: "Bọn bay thì biết cái đếch gì!"
Dứt lời, gã nhìn về phía cô: "Cô gái, không muốn to chuyện thì bồi thường đi, nếu không cũng đừng trách tôi quá đáng!"
Tư Mẫn Văn im lặng trước lời đe dọa của gã, vừa rồi gã còn chửi cả các bác lớn tuổi, vô lễ không chịu được.
Gã trông thấy cô ngoan ngoãn, không lên tiếng liền đắc ý, hếch cằm tiếp tục kêu.
Ở một bên, An Mẫn Mẫn đi qua trông thấy, có điều cô ta không nhìn được nữa, định tiến lên muốn giải vây cho Tư Mẫn Văn.
Thế nhưng đột nhiên, cô ta thấy cô chậm rãi nhích lên một bước, ngồi lên chiếc xe đổ rạp bên đường của gã đàn ông.
Tư Mẫn Văn thản nhiên nhìn gã, vẻ mặt cương quyết, bướng bỉnh: "Tôi không có lỗi, tôi không đền!"
Ồ, dáng vẻ cứng đầu này thật hiếm lạ...
Gã đàn ông trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Cô đừng có không biết điều, bao nhiêu người đang nhìn, tôi xem cô giấu mặt vào đâu!"
"Có hổ thẹn thì cũng là anh hổ thẹn.
Anh đi lên vỉa hè, còn quệt vào tôi, tôi chưa đòi bồi thường anh đòi cái gì? Huống chi...!anh vốn không hề bị thương!"
Tư Mẫn Văn điềm tĩnh không chút sợ sệt vạch trần hắn ta.
Thấy chiêu trò bị bóc mẽ, gã cũng không hề hoảng sợ, dường như đã quá quen với chuyện này.
"Cô biết gì mà khoác lác? Tôi đau cô cũng đâu cảm nhận được!"
"Phải rồi, do đó chúng ta mới phải cần đến bác sĩ."
Sinh ra trong thời đại binh biến, là con nhà nòi, từ nhỏ Tư Mẫn Văn đã được người cha Thừa tướng khắt khe dạy dỗ.
Lúc cần dịu dàng thì sẽ dịu dàng, lúc cần mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ.
Làm gì có ai đơn thuần mà sống được trong thế giới đầy rẫy mưu mô, tranh đấu?
Tư Mẫn Văn mỉm cười hòa nhã, song không dễ dàng bị khuất phục trước cái xấu, cái ác.
Gã ta nhận ra kèo này không dễ xơi, nhưng không muốn bỏ.
Gã giãy đành đạch ra đường như cá chết: "Đau...!đau quá! Như này làm sao mà tôi sống được? Cô gái, nếu cô có lương tâm thì bồi thường tôi chút đi! Tôi còn phải về chăm sóc con nhỏ!"
"Anh có con nhỏ?"
"Đúng vậy, nó còn đang đợi tôi về." Gã đàn ông đảo mắt bịa chuyện như thật, muốn đả động tới lòng thương người của cô hòng bòn rút tiền.
Nhưng Tư Mẫn Văn nào có tin, cô chỉ cười lạnh: "Có một người cha