Trong đầu Lý Tài Đô chợt nảy ra một câu: người trẻ tuổi dan díu, người lớn bắt tại trận.
Nhưng sự thật là anh và cô chưa hề xảy ra bất kì chuyện gì...
Lúc này, hai người đứng ở cửa như bị sét đánh, từ sững sờ chuyển qua giật mình rồi tức giận.
Bà Phương Lan điềm tĩnh hơn ông cụ nhiều, bà lập tức đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Lý Tài Đô bình thản gài lại cúc áo, trong lòng có chút dậy sóng nhưng không biểu hiện ra mặt.
Còn Tư Mẫn Văn thì đờ cả người, cô quay đầu nhìn Lý Tài Đô, hỏi trong lo sợ: "Vừa nãy...!họ...!họ sẽ không hiểu lầm chứ?"
"Hiểu lầm cái gì?"
Anh cố ý hỏi lại, Tư Mẫn Văn bực dọc hất chăn, bước xuống giường.
Cô băn khoăn đi lại tìm cách giải quyết.
Lát nữa, rốt cuộc cô nên giải thích với bọn họ sao đây?
Chỉ sợ bọn họ không tin!
Thấy dáng vẻ Lý Tài Đô không hề gấp gáp, ngược lại còn có tâm trạng mà ngồi gác chân bên mép giường, mắt nhìn cửa sổ, cô liền nghi ngờ đi qua.
"Này, đây là chuyện của anh đấy! Anh không quan tâm à?"
Khóe môi Lý Tài Đô nhẹ nhàng kéo lên một đường cong tuyệt đẹp, khuôn mặt điển trai xuất thần, nói: "Có em ở đây, anh còn phải lo gì nữa?"
Em là nóc nhà, em lo tất!
Lý Tài Đô nghĩ, nếu ông cụ có hiểu lầm đi chăng nữa thì cũng chẳng sao, như vậy chính là đang tạo cơ hội cho anh danh chính ngôn thuận rước cô về nhà.
Tư Mẫn Văn đúng là hết cách, sau một lúc nữa, dù có muốn trốn thế nào cũng phải đi ra.
Quần áo chỉnh tề, dáng điệu đoan trang, hai người lần lượt nối bước nhau bước ra ngoài.
Đến trước phòng khách, Tư Mẫn Văn thấy rón rén, cô tạm ngừng bước chân.
Lý Tài Đô nhìn ông cụ đang hằm hằm ngồi ở đó, nắm tay dắt cô qua, khiến cho ông cụ với bà Phương Lan vốn đã hiểu lầm càng thêm hiểu lầm.
Bấy giờ, trong lòng hai bậc trưởng bối đều đinh ninh rằng đám thanh niên này đã ngủ với nhau, hơn nữa, người ức hiếp cô gái nhỏ kia còn mang họ Lý, là con cháu của họ và là Thống đốc Ngân hàng của một nước.
Bao nhiêu oai phong cảm tưởng đều chôn vùi hết.
Ông cụ gõ bàn cái rầm, gọi hai người qua rồi bảo hai người ngồi xuống.
Tư Mẫn Văn thót tim, nín thở, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Độ vài phút, khi ông cụ đang trầm ngâm lườm nguýt Lý Tài Đô, cô bỗng lên tiếng phủ nhận mọi chuyện trước cả khi ông cụ kịp đề cập đến.
"Ông à, thực ra chuyện không phải như ông nghĩ đâu! Giữa chúng con không phát sinh chuyện gì hết..."
Ông cụ sa sầm mặt, nghĩ rằng cô đang bao che cho Lý Tài Đô: "Ta tự khắc có tính toán!"
Nói xong, ông lại đập bàn cái nữa, cả nhà giật hết cả mình.
"Lý Tài Đô, cháu xem cháu đã ra làm chuyện tốt gì rồi? Bây giờ cháu định tính thế nào?"
Lý Tài Đô nhướng nhẹ lông mày, sờ sờ mũi, "Ông à, cô ấy đã nói, giữa chúng con không xảy ra chuyện gì hết..."
Anh đang nói thật với ông cụ, với bà Phương Lan, nhưng ngặt một nỗi là hai bọn họ đều không tin.
Ông cụ đột nhiên cầm gậy lên, thẳng thừng phang anh, chất giọng tuy khàn mà rất có lực: "Nhà họ Lý dạy cháu thế à? Ông dạy cháu thế à? Sao cháu có thể phủi bỏ những chuyện mình đã làm hả?"
Ông cụ là người rất nghiêm, Lý Tài Đô cũng không phải chưa từng bị ông đánh, trong nhà, ai sai cũng đều có khả năng hứng đòn từ ông.
Ông cụ dạy dỗ bọn họ theo phương thức đó, cho nên có những lúc, mọi người thực sự sợ ông.
Tư Mẫn Văn nhìn Lý Tài Đô, cô run run mím môi, cuống quýt, lời giải thích trên cửa miệng, nói mà không ai chịu tin.
Lý Tài Đô không mấy phản ứng trước cơn tức giận của ông, anh biết ông sẽ không tin tưởng mà.
Suy cho cùng, ông cụ tận mắt thấy hai người họ cùng nằm trên một chiếc giường, cùng đắp chung một chiếc chăn, quần áo cũng không được kín cho lắm.
Ông làm vậy âu cũng là có lý do!
Không gian có phần lắng xuống, Tư Mẫn Văn liên tục nhìn anh, chính bản thân cô