Tư Mẫn Văn ái ngại gật đầu, kì thực, cô rất mong đợi cảm giác thân thương đó...
Bất ngờ, Giang Thệ Huy nháy mắt, nói với cô: "Tôi sẽ giúp em, nhưng không được để Lý Tài Đô biết."
Cô hồi hộp gật gật đầu, khóe môi không kiềm được cong lên.
Sau khi Lý Vân Phúc đi học về, cậu bé vừa gặp Giang Thệ Huy đã châu đầu ghé tai nói cái gì đó.
Sau đó quay ra thủ thỉ với cô: "Cô Mẫn Văn, hôm nay là sinh nhật ba con."
"Sinh nhật ba con sao?"
"Vâng ạ."
Tư Mẫn Văn nhíu mày, đây là kỉ niệm ngày một người nào đó được sinh ra đời.
Ở thời đại trước kia thì không có, nhưng bây giờ nó lại vô cùng phổ biến.
Vì vậy, sinh nhật phải làm gì?
Tư Mẫn Văn hoàn toàn không biết.
Giang Thệ Huy liền giải thích rằng: đã mấy năm nay, Lý Tài Đô không tổ chức sinh nhật, do đó năm nay, bọn họ muốn tạo bất ngờ cho anh.
Bánh sinh nhật, anh ta đã chuẩn bị sẵn, phần còn lại bây giờ chính là trang trí nhà cửa rồi biến nó trở nên lung linh, lộng lẫy.
Phần của Tư Mẫn Văn là phụ trách nấu ăn, nghe qua gợi ý của Giang Thệ Huy, cô quyết định làm món gì đó nhẹ nhàng chút.
Mọi hôm còn có đầu bếp cùng với những người hầu khác làm cùng, hôm nay, cô bảo họ ra ngoài phụ giúp trang trí hết, một mình loay hoay trong bếp.
Không khí trong Biệt phủ hiếm khi có dịp rôm rả như vậy, người đàn ông trong phòng giám sát trông thấy mọi chuyện qua camera, cũng bị lây một phần vui vẻ.
Tính cách Lý Tài Đô vốn lãnh đạm, lại bận công bận việc, cho nên cũng lười làm mấy cái sinh nhật nhạt nhẽo như bao người vẫn hay làm.
Anh thường chỉ nhận qua loa lời chúc và lời hỏi thăm từ mọi người.
Năm nay vừa có thêm Tư Mẫn Văn vừa có thêm Giang Thệ Huy, đúng thật là vui phải biết!
Cuối ngày, khi Lý Tài Đô trở về với khuôn mặt mệt mỏi, bỗng thấy Biệt phủ không một ánh đèn thì cất tiếng gọi vệ sĩ cùng với người hầu.
Anh cúi mặt nhìn đồng hồ, tuy anh về muộn hơn so với bình thường, nhưng giờ cũng đâu tính là quá muộn, chỉ mới gần 10 giờ thôi.
Chẳng lẽ mọi người đi ngủ hết rồi?
Nhưng cho dù đi ngủ thì Biệt phủ cũng chưa bao giờ tắt đèn như vậy!
Lý Tài Đô xoa xoa trán, anh cùng với vệ sĩ kiêm người lái xe của mình chậm rãi bước vào.
Khoảnh khắc vừa đẩy cửa ra, tiếng nhạc piano mừng sinh nhật liền vang lên khiến anh có chút giật mình.
Ngay sau đó là giọng hát non nớt của trẻ thơ, đang hát bài "Happy Birthday".
Trong bóng đêm mịt mùng bỗng chốc xuất hiện một ánh lửa đỏ le lói, dần dần, tiến lại gần, ánh sáng ít ỏi hắt lên khuôn mặt cô gái khiến anh nhanh chóng đã nhận ra cô là ai.
Tư Mẫn Văn cầm bánh đi về phía anh, cô không ngờ cách mà người hiện đại mừng sinh nhật lại tuyệt vời, thú vị thế này.
Có bánh, có hoa, còn có nến, thậm chí còn được ước nguyện!
"Chúc mừng sinh nhật anh!"
Ngữ khí cô nhẹ bẫng nhưng không giấu nổi xúc động dạt dào.
Tiếng piano vang lên những âm cuối cùng, Lý Tài Đô mỉm cười, thổi phù nến sau đó cúi xuống hôn cô.
"Ưm..."
Tư Mẫn Văn định nói rằng tiếp theo mọi người sẽ bật đèn nhưng chưa kịp mở miệng thì hai cánh môi đã bị anh ngậm chặt lấy.
Sự ngọt ngào lan tận đáy lòng, cô thoáng nhắm mắt.
Lúc này, đèn chợt mở, soi rõ khung cảnh hai người.
Giang Thệ Huy nhanh như chớp bịt mắt cậu nhóc Lý Vân Phúc, trước khi cậu kịp nhìn thấy.
Anh ta hắng giọng, Lý Tài Đô buông cô ra, toàn bộ người làm trong Biệt phủ há hốc mồm kinh ngạc.
Điều bọn họ vừa nhìn thấy là sự thật sao? Tư Mẫn Văn với Thống đốc của bọn họ thực sự có điều mờ ám...!
Tiểu Tán sực tỉnh, dẫn đầu hô lên: "Chúc mừng sinh nhật Thống đốc đại nhân!"
Tiếng cười nói ríu rít ngập tràn trong căn Biệt phủ sang trọng.
Lý Tài Đô từ ngạc nhiên chuyển thành vui mừng, hạnh phúc, sau nhiều năm mới cảm nhận lại ý nghĩa của sinh nhật.
Cùng lúc đó, điện thoại Lý Vân Phúc cũng vang lên, Giang Thệ Huy đã bỏ tay xuống, lấy điện thoại đưa cho cậu.
Là bà Phương Lan gọi đến!
Lý Vân Phúc phấn khích quay cảnh sinh nhật cho bà xem, rồi