"Nhưng ngài ấy nhất quyết muốn đuổi tôi!"
"Vậy thì tôi giúp gì được anh? Vì sao tôi phải giúp anh? Tôi chỉ là một bảo mẫu, hai chúng ta không quen không biết!"
Tư Mẫn Văn tức giận nạt thẳng vào mặt anh ta, ngọn lửa trong lòng đang cháy bừng bừng thật khó dập tắt.
Muốn ăn vạ cũng phải lựa lúc, lựa lời, thình lình xông đến như vậy, cô muốn giúp cũng chẳng được.
Gã tài xế vì quá buồn bã và thất vọng mà làm càn, Tư Mẫn Văn nghĩ thế liền dùng lời nói thức tỉnh anh ta.
Nhưng rõ ràng là anh ta không phục, lập tức quay ngoắt người lại.
"Nếu không phải lúc đó cô bảo tôi rời đi thì sao thiếu gia có thể gặp chuyện? Cô chắn bóng cho cậu ấy là đúng rồi, còn trách ai?"
Tư Mẫn Văn cảm thấy người này nói chuyện càng lúc càng nực cười, không có lý lẽ.
Cô từng trách ai sao? Anh ta đi guốc trong bụng cô chắc?
Toàn bộ hành động của Tư Mẫn Văn vào thời điểm đó đều xuất phát từ bản năng và lương tâm, vì vậy dù bị thương cô cũng không có một lời oán thán.
Tư Mẫn Văn hít vào thở ra mấy hơi, ánh mắt nheo lại quyết liệt.
"Được, vậy tìm Thống đốc nói chuyện đi!"
Trong chốc lát, Tư Mẫn Văn đi về hướng phòng Thống đốc.
Gã tài xế vội đuổi theo, gã thầm than hỏng bét, nếu để cho Lý Tài Đô biết anh ta gây khó dễ người khác thì anh ta càng thảm hại hơn.
Song tốc độ của anh ta vẫn không theo kịp Tư Mẫn Văn, cô đứng trước cửa phòng Thống đốc, gõ cửa rồi chờ đợi.
Lý Tài Đô vừa mở cửa ra đã chạm phải khuôn mặt giận dữ như nhím xù lông của cô, hơi khó hiểu, nhưng vừa liếc mắt thấy gã tài xế thậm thụt trong góc liền hiểu ra ngay.
Người đàn ông nhếch làn môi mỏng, dù biết vẫn thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Lý Tài Đô, anh phải làm chủ cho tôi!"
Hai hàng lông mày tuấn tú khẽ nhướng lên, Tư Mẫn Văn thực sự có lá gan gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh đấy à?
Nghe cái tên Thống đốc nhiều quen tai đâm ra Lý Tài Đô mới có chút buồn cười khi nghe cô gọi vậy.
Anh nhìn cô, gật đầu một cái, không tỏ ý gì.
Tư Mẫn Văn lập tức chỉ về phía gã tài xế còn đứng lúc nãy, không thấy gã đâu còn hùng hổ đi lôi về.
Gã tài xế vừa mới bước được vài bước thì đã bị cô tóm lấy, toan bỏ chạy nhưng Lý Tài Đô đang nhìn chằm chằm, anh ta đành sợ sệt lê từng bước nhỏ.
Ánh mắt Lý Tài Đô sắc lạnh, như sợi dây trói khóa lấy gã tài xế.
Lúc này anh đã hiểu hết mọi chuyện, khuôn mặt hoàn mỹ trầm xuống, giọng phát ra mang theo sức nặng không thể kháng cự.
Gã tài xế run run, Tư Mẫn Văn đưa đôi mắt quật cường đặt lên trên người đàn ông cao lớn trước mặt, sự tin tưởng hiện lên trên mặt.
Lý Tài Đô lên tiếng trước khi cô kịp thuật lại đầu đuôi câu chuyện: "Tôi sẽ giải quyết, cô có thể an tâm mà nghỉ ngơi rồi."
Anh chần chừ đôi ba giây, đoạn khoát khoát tay ý bảo cô hãy rời đi.
Tư Mẫn Văn không nán lại lâu, Lý Tài Đô đã nói vậy thì không có gì phải bàn cãi.
Cô nhẹ nhàng xoay người, khẽ lườm gã tài xế có da mặt còn dày hơn da thú.
Gã tài xế cúi đầu nín thinh trước ánh nhìn đang mổ xẻ mình, hoàn toàn không còn vẻ hống hách trắng trợn hồi nãy nữa.
Đối lập hẳn với anh ta, vị Thống đốc nào đó lại đang bày ra tư thế gác chân lên bàn, phong thái lười biếng mà không mất đi nghiêm nghị, khiến người ta phải kính sợ.
Anh nghiêng đầu, những ngón tay thon dài chầm chậm miết lên trang giấy nhẵn thín.
"Cậu biết vì sao cậu bị đuổi không?"
Hiển nhiên gã tài xế trở nên chột dạ, gã lắp bắp đáp: "Vì...!vì tôi không...!hoàn thành nhiệm vụ...!bảo vệ thiếu gia."
"Chỉ thế thôi?"
Lý Tài Đô bâng quơ hỏi lại, giây trước còn đang dửng dưng khép mắt nhưng giây sau đã thu chân, đứng bật dậy.
Vóc người ưu thế tỏa ra khí thế khiếp người.
"Tôi nể tình cậu làm việc ở đây đã lâu cho nên không vạch trần cậu, để cậu thôi việc, giữ cho cậu chút mặt mũi.
Nhưng xem ra là tôi lo xa, cậu lại tự tay chặt đứt đường sống của mình."
"Thống đốc! Thống đốc!"
Gã tài xế suy sụp quỳ xuống đất, mặt tái mét: "Ngài biết...!biết tất cả sao?"
Lý Tài Đô không che giấu sự khinh thường: "Tôi là Thống đốc, không phải thằng ngu, thằng mù!"
Hóa ra lâu nay anh ta lén lút chiếm dụng xe riêng của Thống