Vừa trở về Biệt phủ là Giang Thệ Huy đã đi tìm Lý Tài Đô ngay.
Thấy dáng vẻ có phần vội vã của anh ta, người đàn ông khẽ nhíu mày.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nói cho cậu biết, hôm nay Tư Tiểu Lạc đã hẹn gặp tôi!”
“Khoan đã!” Lý Tài Đô bất ngờ lên tiếng, khựng lại giây lát nhớ lại tất cả về cái tên này.
Đây là em gái của Tổng giám đốc Tập đoàn Tư thị hợp tác cùng Giang Thệ Huy, cũng chính là người quyến rũ anh sao?
“Cậu nói tiếp đi!”
Dường như biết rằng Giang Thệ Huy chuẩn bị nói ra chuyện kinh thiên động địa gì đó, Lý Tài Đô có chút chờ đợi, mím nhẹ môi.
“Chính cô ta là người bắt tay với Lý Thịnh lên kế hoạch hãm hại Mẫn Văn! Lúc nghe được tôi sốc lắm, không ngờ lòng dạ người phụ nữ này lại rắn rết, hiểm độc tới vậy!”
Cả khuôn mặt Lý Tài Đô trở nên cau có, trong đôi đồng tử đen láy nổi lên sự tức giận, nóng nảy khôn cùng.
Anh siết chặt tay thành nắm đấm đến nỗi gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Ngước mắt nhìn Giang Thệ Huy, hỏi: “Cậu tận tai nghe thấy?”
“Tôi không nghe thấy, nhưng Hàn Ái nghe thấy.
Cô ấy làm phục vụ bán thời gian trong nhà hàng mà Tư Tiểu Lạc hẹn tôi, trong lúc đi đổ rác thì vô tình gặp cô ta với Lý Thịnh đang lén lút nói chuyện… À, cô ấy có quay video!”
Lý Tài Đô từng nghe Giang Thệ Huy kể về Hàn Ái, cô gái này chính là nguyên nhân khiến đám Anna Ngụy và Uông Hỉ Nô đột nhập vào nhà anh ta, hóa ra là Hàn Ái đã trốn trong đó cho nên mới dẫn dụ đám người này.
Nghe nói cô ấy là sát thủ, bởi vì đang mang bầu nên bỏ trốn khỏi tổ chức, từ đó bị truy đuổi đến nỗi chui nhủi, nương nhờ tên công tử họ Giang này.
Giang Thệ Huy mở điện thoại lên rồi đưa cho Lý Tài Đô xem, vừa nhìn là anh nhận ra ngay! Có lẽ khoảng cách giữa Hàn Ái với họ không xa nên dù hai người đó thì thầm rất nhỏ thì điện thoại vẫn thu âm được.
Nghe rõ bọn họ nhắc đến mình và Tư Mẫn Văn, vẻ mặt Lý Tài Đô càng lạnh lẽo hơn.
Sau đó, bọn họ nói thêm gì đó thì không còn nghe được nữa.
Dù đã tìm ra manh mối nhưng vấn đề mới lại đến.
Tại sao Tư Tiểu Lạc lại có ý hãm hại Tư Mẫn Văn? Phải chăng cô ta vì anh nên mới làm vậy?
Lý Tài Đô lập tức loại bỏ suy nghĩ phía sau của mình, nguyên nhân để một người phụ nữ cố tình tiếp cận một người đàn ông không chỉ vì cô ta yêu người đàn ông ấy mà có khi đơn giản chỉ là vì tiền.
Bởi lẽ lúc anh thoáng nhìn vào mắt Tư Tiểu Lạc, anh không thấy một chút nhiệt độ của tình yêu trong đó!
Anh nói: “Tôi nhớ không lầm thì đã gặp Tư Tiểu Lạc khoảng ba lần rồi.
Lần đầu tiên là trong quán ăn của An Mẫn Mẫn, lần thứ hai là lúc tôi đi thăm Lý Thịnh trong bệnh viện, còn lần thứ ba… chính là lúc đưa Mẫn Văn lên xe cấp cứu!”
“Cô ta từng quyến rũ tôi!”
Giang Thệ Huy trợn tròn mắt: “Từng quyến rũ cậu? Thế mà cô ta còn dám nói thích tôi!”
Anh ta ngồi xuống ghế rồi bảo: “Hàn Ái đã giúp tôi thôi miên Tư Tiểu Lạc nhưng không moi móc gì được từ cô ta.
Tôi hỏi dò vì sợ cô ta không thật sự bị thôi miên, sau đó cô ta liên tục phủ nhận mọi thứ, kể cả việc cho người dò la tin tức của Mẫn Văn từ phía bệnh viện.
Người của tôi trong lúc vô tình phát hiện thân tín của cô ta làm chuyện đó, sáng nay gặp, cô ta lại tiếp tục hỏi tôi về Mẫn Văn.
Tôi còn thắc mắc cô ta vì sao lại điều tra Mẫn Văn như vậy, hóa ra là có mục đích cả!”
“Cậu có để lộ việc bản thân đã biết chuyện chưa?”
“Đương nhiên là tôi rất cảnh giác rồi, chuyện như vậy tôi sẽ yên lặng không nói.
Dù sao cũng không thể phó thác vào cái thuật thôi miên vô căn cứ kia, tôi sợ cô ta chỉ giả vờ bị thôi miên ấy chứ!”
Giang Thệ Huy làm như vậy là rất đúng, bởi lẽ nếu sơ hở lộ ra thì chẳng khác nào bứt dây động rừng, bọn họ sẽ khó bắt được cô ta.
Giờ đã có thể chắc chắn rằng Tư Tiểu Lạc cùng Lý Thịnh là kẻ đứng sau.
Khoảng thời gian tới, với tính cách của Lý Thịnh, anh đoán ông ta sẽ không ngồi im chờ chết như vậy.
“Cậu đi với tôi đến tìm An Mẫn Mẫn.”
Hai người cùng với vệ sĩ nhanh chóng lái xe ngay trong đêm tới quán ăn, An Mẫn Mẫn