Editor: KimH
Beta: Maria
–
Đường Tâm nói nhỏ vào tai Lâm Tinh Hà: "Hình như bọn họ không ngửi được..."
Lâm Tinh Hà chứng thực: "Mấy người có ngửi thấy mùi gì lạ lạ không?"
Đám người Sài Vĩnh ngừng nói, nhìn về phía Lâm Tinh Hà.
Phương Tử Duyệt quái gở nói: "Mũi cô là mũi chó à? Sao tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả."
Lâm Tinh Hà nói: "Mấy người có khả năng bị đánh dấu rồi đấy, hôm nay cẩn thận một chút."
Sài Vĩnh hừ lạnh: "Hù dọa là giỏi."
Phương Tử Duyệt thấy Đường Tâm bám dính lấy Lâm Tinh Hà như là chó Nhật (chó Pug), cực kỳ khinh thường, lại nói: "Đợi lúc gặp phải Tuyết Nữ, để tôi xem một cô gái nhỏ tay trói gà không chặt như cô ta có thể bảo vệ cô thế nào."
Lâm Tinh Hà lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, nói: "Tự cầu phúc đi."
Nói xong, cô rời đi cùng Đường Tâm.
Phương Tử Duyệt bị nói vậy thì trong lòng thấy hơi bất an, dù sao thì Lâm Tinh Hà cũng xuống núi sớm hơn bọn họ tận năm sáu tiếng đồng hồ, nói không chừng đã tìm được manh mối quan trọng nào đó.
Nhưng nghĩ lại, Phương Tử Duyệt thấy đề thi là giết chết Tuyết Nữ, Lâm Tinh Hà cũng không được dùng đạo cụ ma pháp, không đi theo một người có giá trị vũ lực thì căn bản không có cách nào vượt qua kỳ thi này.
Phương Tử Duyệt an ủi bản thân mình, quay đầu lại tiếp tục nịnh hót Sài Vĩnh.
Cô ta ngửi một cái.
...Không có mùi gì, chắc chắn là Lâm Tinh Hà đang hù dọa thôi!
Bão tuyết qua đi, thời tiết vô cùng quang đãng, ánh mặt trời mùa đông ấm áp lại sáng rõ.
Hôm qua trấn nhỏ vẫn vắng vẻ, không ngờ hôm nay lại thay đổi hoàn toàn.
Trên đường phố có thể nhìn thấy nhóm người tụm năm tụm ba, cửa lớn của cửa hàng mở rộng, thậm chí còn có một con phố nhỏ rất náo nhiệt, có nhiều sạp hàng tạm thời được bày ra, giống một khu chợ nhỏ, bên trong gì cũng bán, nhưng đa số là đồ dùng sinh hoạt.
Lâm Tinh Hà còn phát hiện cuối cùng trên đường phố cũng có đàn ông, trong hẻm nhỏ còn có mấy bé trai đang nặn người tuyết.
Lâm Tinh Hà tìm mấy viên kẹo trong ba lô, đến bắt chuyện với mấy bé trai.
Cô ngồi xổm xuống ngang với tầm mắt của đứa trẻ, cười hỏi: "Bạn nhỏ có ăn kẹo không?"
Mấy đứa trẻ bạn nhìn tui tui nhìn bạn, hình như có hơi do dự.
Lâm Tinh Hà mở lòng bàn tay ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Có vị soda, vị Coca, vị Sprite, còn có kẹo vị quýt, các em thích loại nào?"
Một bé trai dẫn đầu không nhịn được, cầm một viên kẹo vị Coca, bi bô nói: "Cảm ơn chị."
Mấy đứa trẻ còn lại thấy thế, cũng nhao nhao cầm một viên kẹo.
Lâm Tinh Hà cười tủm tỉm hỏi: "Hôm qua tuyết cũng đọng rất dày, sao chị không thấy các em ra nặn người tuyết thế?"
"Cha mẹ không cho em ra, ra ngoài sẽ bị người xấu bắt đi."
"Vậy sao hôm nay lại được ra ngoài rồi?"
"Mẹ bảo hôm nay có thể ra ngoài chơi."
"Có người bị người xấu bắt đi rồi à?"
"Vâng."
"Tiểu Bảo, mau đến chỗ mẹ."
Bé trai đáp lại khá to, đứng lên khỏi nền tuyết.
Không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ trung niên đứng cách đó không xa, hơi khom lưng bế bé trai lên, vẻ mặt hơi căng thẳng, khóe mắt liếc Lâm Tinh Hà một cái, không nói gì, gọi mấy bé trai khác đi cùng với mình.
Lâm Tinh Hà chủ động nói: "Cháu không có ý xấu, cháu thấy mấy bé đáng yêu nên muốn chơi với mấy bé một lúc ấy mà."
Người phụ nữ trung niên có vẻ lạnh nhạt.
Lâm Tinh Hà lại nói: "Cháu đến từ nơi khác, nơi này của các cô có địa điểm tham quan nào chơi vui không ạ?"
"Tất cả khách du lịch đều thích công viên tượng băng và khu vui chơi Băng Tuyết."
"Vậy sao, cháu cảm ơn."
Chờ người phụ nữ trung niên đi, Đường Tâm nói: "Hình như bọn họ không thích chiêu đãi khách du lịch cho lắm..."
Lâm Tinh Hà hỏi cô ấy: "Cậu có phát hiện gì không?"
Đường Tâm: "Ờm...!chắc có thể tìm thấy Tuyết Nữ ở công viên tượng băng và khu vui chơi Băng Tuyết?"
Lâm Tinh Hà nói: "Có khả năng cao đấy" ngừng một lát, cô nói thêm: "Cậu có nhận ra không? Làn da của đàn ông và bé trai trong trấn nhỏ rất trắng, nhất là bé trai, trắng như quanh năm suốt tháng không thấy mặt trời ấy.
Hôm qua trên phố còn không có một bóng người, hôm nay lại có nhóm người tụm năm tụm ba, điều khác nhau duy nhất giữa hôm qua và hôm nay là có khách du lịch mới.
Đám người Sài Vĩnh bị đánh dấu rõ rệt, chắc bọn họ trở thành con mồi của Tuyết Nữ rồi.
Vậy nên cũng có thể giải thích tại sao hôm nay người của trấn nhỏ lại ra ngoài, bởi vì Tuyết Nữ có con mồi mới, tạm thời bọn họ được an toàn."
Đường Tâm nói: "Chúng ta đi theo đám người Sài Vĩnh, có phải có thể tìm được Tuyết Nữ không? Thừa dịp Tuyết Nữ tấn công bọn họ, chúng ta giết chết Tuyết Nữ?"
Lâm Tinh Hà lắc đầu: "Trên lý thuyết là vậy, nhưng trước mắt không thể thực hiện được.
Chúng ta là người thường, Tuyết Nữ thì không, cô ả giết chúng ta rất dễ, nhưng chúng ta giết cô ả lại rất khó.
Chỉ là đề thi không thể không có lời giải, giống như Tiểu Tuyết Cơ, trước hết chúng ta cần phải tìm nhược điểm của Tuyết Nữ, sau đó xuống tay từ nhược điểm."
Lâm Tinh Hà nói: "Người ở đây bảo chúng ta đi công viên tượng băng và khu vui chơi Băng Tuyết, chắc chắn có dụng ý của bọn họ.
Đám người Sài Vĩnh chắc chắn sẽ đi một nơi trong đó, chúng ta đi theo bọn họ.
Trước đó, tôi phải đi mua chút đồ đã..."
Đường Tâm khiếp sợ nói: "Cậu...Cậu có tiền à?"
"Không có."
"Vậy cậu mua đồ kiểu gì?"
Lâm Tinh Hà nói: "Thật ra đây cũng là một vấn đề, nhưng không phải vấn đề lớn, chắc sẽ có cách giải quyết.
Tôi của trước đây, là lúc tôi còn sống ấy, vận khí cực kỳ tốt, mỗi lần thiếu tiền tiêu, ông trời sẽ dùng đủ mọi cách nhét tiền cho tôi."
"Ví...ví dụ như?"
"Nhặt được vé số người khác vứt đi, sau đó trúng thưởng; bị người ta giật túi, tôi đuổi theo một lúc đến đồn công an thì phát hiện đó là tội phạm truy nã, tôi được tặng một số tiền thưởng truy nã lớn; còn có lúc mua đồ mua phải sản phẩm hết hạn, cửa hàng vì một điều nhịn chín điều lành, bồi thường cho tôi một số tiền..."
Đường Tâm:???
Lâm Tinh Hà nói: "Cho nên thiếu tiền không phải vấn đề, xe đến trước núi ắt có đường, nếu không có đường, vậy tự mình đào một con đường thôi."
Đường Tâm: "Vậy...!đào kiểu gì?"
Lâm Tinh Hà: "Nhìn tình huống mà đào,