Editor: KimH
Beta: Maria
–
Sau khi Lâm Tinh Hà về biệt thự, nhân lúc chuẩn bị phòng cho Sài Vĩnh, cô lặng lẽ mở cuộc họp nhỏ với đám người Đường Tâm.
Khi biết Sài Vĩnh chết rồi, Sài Vĩnh bây giờ là BOSS lớn Tuyết Nữ, cả người Lý Thành Ngôn đều không ổn lắm.
Chưa nói đến Tuyết Nữ, solo với Sài Vĩnh có dáng người như con gấu, anh ta chưa chắc đánh thắng được, nói gì đến loại sinh vật phi tự nhiên như Tuyết Nữ, ném bừa một skill nhỏ cũng có thể quăng chết anh ta rồi.
Lý Thành Ngôn không suy nghĩ nữa, hỏi Lâm Tinh Hà: "Bây giờ phải làm gì đây?"
Phương Tử Duyệt nói: "Tuyết Nữ đi về với chị Tinh Hà, nhỡ đâu muốn cải tà quy chính thì sao? Nếu không lúc ở bệnh viện cô ả đã trực tiếp ra tay xiên cả nhóm chúng ta rồi, nhưng cô ả lại không làm vậy, chắc chắn đã bị chị Tinh Hà làm cảm động rồi, muốn làm chị em tốt với chị Tinh Hà."
Lâm Tinh Hà nói: "Không có khả năng cải tà quy chính đâu, mặc dù nói trúng tim cô ả, nhưng cũng chỉ là lý giải con đường cô ả đã trải qua thôi, không thể thay đổi hành vi mà cô ả đã gây ra khi bị tình cảm làm tổn thương.
Cô ả thừa nhận tôi, nhưng sẽ không thay đổi bản thân đâu."
Lý Thành Ngôn xanh mặt, hỏi: "Tôi...Tôi sẽ chết đúng không?"
Lâm Tinh Hà nói: "Chưa chắc."
"Vậy là cũng có khả năng chết..."
Lâm Tinh Hà nói: "Đừng bi quan như thế, nếu Tuyết Nữ có thể thừa nhận tôi, chứng minh cô ả là người làm việc theo cảm tính.
Đối phó với sinh vật cảm tính, cần phải gãi đúng chỗ ngứa."
"Vậy...!gãi đúng chỗ ngứa kiểu gì?"
"Cô ả thích giết người, vậy để cô ả giết đi."
Lâm Tinh Hà vừa nói ra câu này, Đường Tâm và Phương Tử Duyệt không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Mọi người đều là nhân vật phản diện, nhưng tư tưởng giác ngộ lại không cao bằng BOSS Lâm Tinh Hà đây.
Dù sao cũng không phải việc của mình, hai người yên lặng cúi đầu, dù sao cũng không giết họ.
Trong lòng Lý Thành Ngôn phát lạnh, nói: "Không phải cô đồng ý bảo vệ người trong thị trấn này với trưởng trấn Giả rồi à?"
...Chẳng lẽ định trơ mắt nhìn anh ta đi chịu chết?
Lâm Tinh Hà nhận ra lời nói của mình có nghĩa khác, nói: "Mấy cậu nghĩ gì thế? Cho dù là nhân vật phản diện thì cũng không thể giết người không có lý do được.
Định nghĩa về nhân vật phản diện là gì? Theo trường học, chỉ cần ở phe đối lập với nam chính và nữ chính thì đều là nhân vật phản diện hết.
Nhưng trong chuyện xưa trăm hoa đua nở, nhân vật chính chưa chắc đã là phe chính nghĩa.
Tà ác và chính nghĩa không phải mãi mãi không thay đổi, cho dù là nhân vật chính, là chính phái, cũng sẽ có lúc sinh ra suy nghĩ xấu.
Tuy tôi là nhân vật phản diện, nhưng tôi cũng có nguyên tắc của tôi đấy."
Lâm Tinh Hà nói: "Các cậu đợi đi, tôi đi tìm Tuyết Nữ."
Đường Tâm sửng sốt: "Tìm Tuyết Nữ làm gì?"
Lâm Tinh Hà nói: "Bàn bạc về việc giết người chứ gì nữa, rèn sắt khi còn nóng, bây giờ Tuyết Nữ rất tán đồng với tôi, cảm xúc yêu thích đang max điểm cũng là lúc thích hợp nhất để tôi và cô ả đàm phán với nhau, nếu để lâu, cảm xúc giảm đi thì đàm phán sẽ không tốt nữa."
Dường như nghĩ đến gì đó, cô dừng lại, nói: "Bảo trưởng trấn Giả đến đây một chuyến đã."
Trưởng trấn Giả nhận được thông báo, nhanh chóng chạy đến, sau khi biết yêu cầu của Lâm Tinh Hà, hơi ngơ người, nói: "Cần...Cần những thứ này làm gì?"
Lâm Tinh Hà nói: "Ông không phải xen vào."
Trưởng trấn Giả thấy mặt Lâm Tinh Hà khó chịu, không dám hỏi nhiều.
Chuyện Lâm Tinh Hà yêu cầu cũng dễ làm, gọi cho đồn công an trong trấn nhỏ là được, chưa đến mười phút, một chồng dày giấy A4 mới mẻ ra lò, vết mực in còn chưa khô đã đến tay Lâm Tinh Hà.
Lâm Tinh Hà ôm chồng giấy A4 đi vào phòng của "Sài Vĩnh".
"Sài Vĩnh" đứng trước cửa sổ, dường như đang ngắm nhìn phong cảnh phương xa.
Lâm Tinh Hà hỏi: "Tuyết Nữ có đến không?"
"Sài Vĩnh" xoay người, nhìn cô, hỏi: "Cô muốn gặp Tuyết Nữ à?"
"Đúng vậy, càng nghĩ tôi càng cảm thấy tôi cần gặp cô ấy một chút."
"Cô không sợ cô ta giết mình ư?"
"Cô ấy có thể giết Trương Chinh muộn hơn một tháng, cũng có thể khống chế bản thân mình không giết Mạnh Mộng, tất nhiên sẽ không giết tôi."
"Sài Vĩnh" nhìn cô không chớp mắt.
Chỉ trong nháy mắt, diện mạo và cơ thể đã biến thành Tuyết Nữ.
Cô ả mặc váy cổ yếm* đỏ, tóc dài đen nhánh rũ xuống đất, vòng eo thon gọn.
nguồn ảnh: baidu (xin lỗi vì mình không kiếm được ảnh váy đỏ)
Đây là lần đầu tiên Lâm Tinh Hà nhìn thấy khuôn mặt của Tuyết Nữ.
Dung mạo như hoa như ngọc, sinh đến quốc sắc thiên hương, đôi mắt quyến rũ, y hệt sủng phi thời cổ đại.
Lâm Tinh Hà trợn mắt, không nhịn được nói: "Chị em, chị xinh đẹp quá đi mất! Khuôn mặt, dáng người, khí chất này, dù đặt ở cổ đại hay hiện đại, muốn đàn ông kiểu gì mà chẳng có? Chị vừa vẫy tay, đã có cả đám đàn ông tre già măng mọc, nếu không nói đến giới tính thì phụ nữ cũng yêu chị đấy! Trời ơi, làn da này của chị này, da trắng tông lạnh, trắng đến phát sáng, là trời sinh hả? Hay là chị biến ra?"
Lúc Lâm Tinh Hà khen người, giọng nói và thần thái rất chân thành tha thiết.
Tuyết Nữ vốn muốn dạy cho cô một bài học, nhưng nghe Lâm Tinh Hà khen một hồi cũng ngại ra oai phủ đầu với cô.
Nghĩ lại, người trong trấn nhỏ gọi cô ả là Tuyết Nữ, gọi Lâm Tinh Hà là Hỏa Nữ, hai người coi như là có địa vị ngang nhau, Lâm Tinh Hà đúng là có chút bản lĩnh.
Tuyết Nữ nhận một tiếng "Chị em" của Lâm Tinh Hà mà không có vướng mắc gì.
Không có người phụ nữ nào lại không thích người khác khen mình xinh đẹp, nhất là kiểu khen đến động lòng người giống Lâm Tinh Hà.
Cô ả khẽ mở môi đỏ, nói: "...Trời sinh."
Lâm Tinh Hà nói: "Hâm mộ quá đi, em vẫn luôn muốn có làn da trắng tông lạnh, cũng muốn có một đôi mắt quyến rũ, chị nhìn gương mặt này của em đi, mắt hạnh mặt tròn, tuy bề ngoài cũng ngọt ngào, nhưng không cao cấp gì cả, đâu được như mặt của chị, dù xét ở phạm vi quốc tế cũng là một gương mặt cao cấp.
Chị mà đổi cách ăn mặc, em thấy chị có thể đi catwalk được luôn đấy.
Em thấy chị vẫn luôn mặc váy cổ yếm, chị sinh ra ở cổ đại hả? Hay chị thích mặc Hán phục? Chị đã từng thử các kiểu quần áo khác chưa?"
"Chị sinh ra