Tôi Bị Trường Phản Diện Tuyển Chọn

Tiểu Tuyết Cơ


trước sau

Editor: KimH

Beta: Maria



Trong 60 giây rời khỏi trường thi, cô không kịp làm gì, ngay cả một rương vàng lấy được sau khi giao dịch với trưởng trấn Giả kia cũng không có thời gian mang đi, còn cả chổi ma pháp cô để ở trong phòng của biệt thự nữa.

Lâm Tinh Hà không có ý định giúp Tuyết Nữ chăm sóc Tiểu Tuyết Cơ.

Dù sao nơi này đối với cô mà nói cũng chỉ là một trường thi mà thôi. Sau khi cô quay lại trường học, còn phải tham gia nhiều kỳ thi khác, lúc cô không ở, Tiểu Tuyết Cơ phải làm sao đây?

Thế giới này mới là nơi thuộc về bé.

Cô ngồi xổm xuống, sờ đầu bé, nói: "Chẳng mấy chốc chị phải rời khỏi nơi này rồi, sau này chắc em không còn gặp được chị nữa đâu, sống cho tốt, em đừng học mẹ em, mẹ em chết rồi, không có ai đánh em nữa đâu, tất cả tài sản ở đây đều thuộc về em, dù có nghèo khó sa sút thì cũng không cần phải đến sở thú ăn chực."


Lông mi Tiểu Tuyết Cơ run lên.

Bé nắm chặt tay Lâm Tinh Hà.

Lần đầu tiên bé mở miệng nói chuyện, lắp bắp nói: "Dẫn...Dẫn em đi..."

Cô xoa đầu bé, nhẹ nhàng nói: "Chị và em không phải là người cùng thế giới, nơi này mới là thế giới của em, chị không dẫn em đi được."

Tiểu Tuyết Cơ cố chấp lắc đầu, hình như bé nghĩ đến gì đó, bé bỗng buông tay Lâm Tinh Hà ra, nhanh chóng ôm lấy một hộp trang điểm của Tuyết Nữ, nhét vào ngực Lâm Tinh Hà.

Lâm Tinh Hà giật mình, Tiểu Tuyết Cơ lại lắp bắp nói: "Thù...lao..."

Lâm Tinh Hà dở khóc dở cười, nói: "Không phải là vấn đề thù lao hay không thù lao, chị không dẫn em đi được, đối với em mà nói, thế giới của chị có thể còn nguy hiểm hơn, bây giờ năng lực của chị chưa đủ mạnh để bảo vệ em, thế giới của chị..."

Nói đến chỗ này, giữa không trung xuất hiện một khe hở thời không.


Lâm Tinh Hà bị hút thẳng vào.

Chờ lúc cô phản ứng lại, người đã xuất hiện ở khu đất trống của trường học.

Mấy thí sinh còn lại đã ra ngoài rồi.

Phương Tử Duyệt, Lý Thành Ngôn, và Đường Tâm đều đang đứng ở khu đất trống, trên mặt mấy người còn có mấy phần không nỡ. Lúc bọn họ còn đang uống bia ăn gà rán ở biệt thự, bất thình lình nhận được thông báo kỳ thi kết thúc, có thể rời khỏi trường thi.

Ở trong trường thi có thể ăn uống miễn phí thả ga.

Sau khi rời khỏi trường thi, có chút điểm số còn phải tiết kiệm.

Thế cho nên vừa nhìn thấy Lâm Tinh Hà, ba người lập tức vây quanh cô, sôi nổi bày tỏ nếu lần sau chung trường thi, thì lại vui vẻ hợp tác với nhau.

Đường Tâm còn mang theo rương hành lý và chổi ma pháp Lâm Tinh Hà đặt ở trong phòng ra ngoài, trả lại cho Lâm Tinh Hà.


Đường Tâm hỏi: "Tuyết Nữ tự sát hả?"

"Không phải, cô ả muốn gϊếŧ tôi, nên tôi đâm chết cô ả..." Lâm Tinh Hà vừa nói vừa mở rương hành lý: "Đến đây, mỗi người một thỏi vàng, cậu giúp tôi mang đồ ra ngoài, cho cậu thêm một thỏi."

Vừa mở rương hành lý ra, ánh vàng suýt chút nữa lóe mù mắt mọi người.

Nhóm người Đường Tâm mỗi người cầm một thỏi vàng, vui vẻ nói: "Giống như đi nghỉ phép mà vẫn có lương ấy..."

Thầy giám thị bị xem nhẹ ho khan một tiếng, khuôn mặt bình tĩnh, nói: "Bây giờ tuyên bố thành tích thi trong trường thi, mong các thí sinh im lặng."

Mọi người đưa mắt nhìn thầy giám thị.

Mặt thầy giám thị không chút cảm xúc tuyên bố: "Chúc mừng thí sinh Lâm Tinh Hà, Đường Tâm, Phương Tử Duyệt, Lý Thành Ngôn thông qua kỳ thi đầu vào, giữ được 50 điểm gốc, ngoài ra Lâm Tinh Hà là người đầu tiên khai thác được cốt truyện trong trường thi, khen thưởng mười điểm; tự mình gϊếŧ chết Tuyết Nữ, khen thưởng hai mươi điểm; lượt xem livestream nằm trong top 10, khen thưởng 50 điểm, hy vọng em tiếp tục nỗ lực giành được thành tích xuất sắc trong lần sau."
Tin tức trong vòng tay Lâm Tinh Hà biến thành ——

Họ tên: Lâm Tinh Hà

Lớp: Lớp số 1 Khoa Hiện Đại

Điểm số: 270 điểm ( bao gồm cả điểm được thưởng trong livestream )

Cấp bậc: cấp D

Có muốn kiểm tra vị diện điểm số không?

Lâm Tinh Hà nhận ra ánh mắt từ bốn phía, chọn "Không".

Thầy giám thị đã rời đi.

Nhóm người Đường Tâm vẫn chưa đi.

Đường Tâm lấy di động ra, nói: "Trong trường thi không có tín hiệu, không kết bạn được, chị Tinh Hà có thể thêm bạn tốt được không?"

Phương Tử Duyệt và Lý Thành Ngôn vội lấy di động ra, háo hức muốn thử.

Lâm Tinh Hà không từ chối.

Sau khi add xong, cô hỏi một câu: "Sài Vĩnh không ra ngoài à?"

Phương Tử Duyệt nói: "Ừ, chết ở trường thi là chết thật rồi."

Lâm Tinh Hà lập tức thấy hơi may mắn vì không mang Tiểu Tuyết Cơ ra ngoài.

Trường học Nhân Vật Phản Diện này không có nhiều quy định, nhưng lại có rất nhiều quy định có những chi tiết không rõ ràng, hơn nữa muốn có điểm thưởng thì đầu tiên phải xem ai là người đầu tiên khai thác được cốt truyện của trường thi; tiếp theo là phải xem ai gϊếŧ được BOSS; cuối cùng là xem lượt xem livestream nằm trong top nào.
Cô vốn cho rằng cô cứu đám người Sài Vĩnh trong công viên tượng băng, lại cứu cư dân của trấn nhỏ băng tuyết, còn khuyên Tuyết Nữ cải tà quy chính, thấy việc nghĩa hăng hái làm...Đây đều là việc làm đứng đắn, phù hợp với ý chính trong cải tà quy chính của Trường học Nhân Vật Phản Diện. Nhưng những việc làm ấy lại không có cái nào trở thành yếu tố cộng điểm.

Cô càng cảm thấy Trường học Nhân Vật Phản Diện là một thể mâu thuẫn, một bên khởi xướng nhân vật phản diện đi lên con đường đúng đắn, một bên lại cổ vũ thí sinh chém gϊếŧ lẫn nhau trong trường thi, ý tưởng và cách làm này không đồng nhất với nhau. Nghĩ như vậy, Lâm Tinh Hà bỗng cảm thấy trường học lấy danh nghĩa chính nghĩa là cải tạo nhân vật phản diện, giả vờ đứng đắn đi đọc kinh Phật kiểm tra kinh Phật, nhưng lúc vào trường thi lại biến mọi người thành nhân vật phản diện gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật.
...Hừ, không phải trường học đứng đắn gì.

"Bạn cùng bàn!"

Giọng của Cố Đào Yêu truyền đến, cô ấy ba bước thành hai bước chạy vội đến bên cạnh Lâm Tinh Hà, nói: "Mấy ngày nay mình vẫn luôn xem livestream của cậu, trừ lúc ngủ ra thì không bỏ lỡ đoạn nào! Cậu đỉnh thật đấy! Livestream rất xuất sắc! Cậu đã làm Khoa Hiện Đại chúng ta được vẻ vang!"

Lâm Tinh Hà nói: "Lần trước bảo mời cậu ăn cơm mà chưa kịp ăn, tối nay cậu muốn ăn gì?"

Cố Đào Yêu nói: "Gì cũng được!"

Lúc Lâm Tinh Hà rời khỏi trường thi người vẫn đang ở trên núi tuyết, mặc một chiếc áo lông vũ rất dày, dưới chân cũng là ủng chuyên dùng để leo núi tuyết. Sau khi trở lại trường học, nơi này vẫn đang là mùa hè, ở trường thi khu A nghe thầy giám thị nói một đống lời, bây giờ đã nóng không chịu được.
Tay Lâm Tinh Hà kéo rương hành lý đầy mồ hôi, nói: "Mình về ký túc xá một chuyến đã, 6 giờ 30 tối nay gặp ở canteen nhé."

Trông bộ dáng Cố Đào Yêu như muốn nói chuyện gì đó nhưng lại thôi.

Lâm Tinh Hà hỏi: "Sao thế?"

Cố Đào Yêu nhìn đám người Phương Tử Duyệt Đường Tâm còn ở xung quanh. Bọn họ ngược lại rất biết điều, thấy bọn họ muốn nói chuyện riêng, từng người vẫy tay tạm biệt.

Lúc này, Cố Đào Yêu mới mở miệng nói: "Mình cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, cậu nhìn thấy điểm của cậu rồi đúng không, bên trong có điểm thưởng rút ra từ quà tặng livestream của người trong
trường đấy."

Lâm Tinh Hà nói: "Đúng vậy, được 50 điểm thưởng."

Cố Đào Yêu nói: "Mình không biết cậu có biết không, học viên tặng quà cho học viên, sẽ chia 9:1 với trường học."
Lâm Tinh Hà hỏi: "Chúng ta một, trường học chín?"

"Đúng vậy."

Lâm Tinh Hà cũng không thấy bất ngờ, nói: "Có nền tảng livestream, chứng minh trường học tồn tại thật ra là trò chơi của tư bản, trường học dựa vào chúng ta để hưởng lợi, tất nhiên sẽ không dễ để chúng ta tốt nghiệp. Cho nên trường học mới quản lí chặt điểm số, có thể để học viên đánh thưởng cho học viên đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu như chia quá cao, dễ dàng xuất hiện cả một khu tốt nghiệp đấy."

Cố Đào Yêu chưa từng nghĩ đến loại vấn đề này, lúc cô ấy vào trường học thì cả cõi lòng đều là biết ơn, dù sao cũng đã cho cô ấy cơ hội có thể sống lại để gặp lại cha mẹ. Cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy trường học đương nhiên sẽ có quy tắc của mình, dù sao không có quy củ không thành tiêu chuẩn, cho dù có một ít quy định hơi kỳ lạ, nhưng đây là không gian khác, có gì không thể xảy ra cơ chứ?
Bây giờ nghe Lâm Tinh Hà nói vậy, Cố Đào Yêu bỗng có loại cảm giác giác ngộ.

...Trường học chưa chắc đã là trường học, rất có khả năng là sân chơi của tư bản. Bọn họ giống nô ɭệ trong đấu trường La Mã cổ, ra sức biểu diễn cho các quan lớn là người xem trên đài, người thắng bộc lộ hết tài năng xuất sắc mới có thể sống lại và tự do.

Cố Đào Yêu nghĩ như vậy, trong lòng cũng dần mất mát.

Lâm Tinh Hà nói: "Đừng mất mát làm gì, chỉ cần còn sống, tất cả đều có khả năng."

"Cũng đúng..."

Lâm Tinh Hà hỏi: "Cậu vừa nhắc đến không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, có quan hệ với điểm số à?" Dường như nghĩ đến gì đấy, cô mở vòng tay của mình ra, khung tin tức bắn ra trước mặt cô.

Bạn có muốn xem số điểm nhận được từ việc khen thưởng của học viên trong trường trên livestream không?
Lâm Tinh Hà chọn "Có".

Tạ Vô An lớp số 3 Khoa Tiên Hiệp khen thưởng cho bạn năm quả lựu đạn.

Cố Đào Yêu nói: "Một quả lựu đạn 100 điểm, năm quả 500 điểm."

Lâm Tinh Hà nói: "Lựu đạn? Tên quà tặng livestream sao lại kỳ quái thế? Tặng quà trên kênh livestream trong ấn tượng của mình toàn là xe thể thao, du thuyền, TV nhỏ, vàng, vân vân..."

Cuối cùng Cố Đào Yêu cũng tìm được một chuyện có thể phổ cập kiến thức cho giáo chủ, vội nói: "Cái này mình biết nguyên nhân, trường học của chúng ta có bốn khoa, Khoa Hiện Đại, Khoa Cổ Đại, Khoa Kỳ Huyễn, Khoa Tiên Hiệp, quy tắc được chia dựa theo tính chất văn hóa chỗ chúng ta ở khi còn sống, mà trước khi tính chất văn hóa được chia sẽ dựa theo một trang web văn học, lựu đạn là đạo cụ đánh thưởng của trang web văn học kia."

Lâm Tinh Hà gật đầu, nói: "Có thể hiểu được."
Cố Đào Yêu lại nói thêm: "Lúc trước mình có nhắc qua Tạ Vô An với cậu, người cực kỳ biếи ŧɦái của Khoa Tiên Hiệp ấy, anh ta biếи ŧɦái ở chỗ thích thu thập con rối, tất cả con rối của anh ta đều được làm từ thi thể. Nghe nói trước khi anh ta vào trường học đã lấy sức của một mình mình tàn sát hơn nửa Tiên giới, cuối cùng nhập ma. Anh ta càng thấy hứng thú với ai thì lại càng muốn biến người đó thành con rối, những trường thi trước mà anh ta trải qua, phàm là anh ta thấy hứng thú, sau khi gϊếŧ chết sẽ mang thi thể ra ngoài, sau đó làm thành con rối đặt trong không gian tùy thân của anh ta."

Cố Đào Yêu vừa nhớ đến thi thể con rối chi chít trong không gian tùy thân của Tạ Vô An, nhất thời cảm thấy không có cách nào thưởng thức nổi khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Tạ Vô An.
Không ngờ Lâm Tinh Hà lại nói: "Nhiều con rối như vậy, chắc chắn rất đồ sộ..."

Cố Đào Yêu: ???

Lâm Tinh Hà vỗ vai cô ấy, nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở mình, mình sẽ chú ý đến Tạ Vô An. Chẳng qua anh ta ra tay hào phóng, nên thật ra mình cũng không ngại để anh ta theo dõi mình, 6 giờ 30 tối gặp ở canteen nhé, mình về ký túc xá trước đây."

Lâm Tinh Hà kéo rương hành lý, đi được vài bước, mới nhớ ra mình có chổi ma pháp, ấn tay cầm vali xuống, xách rương hành lý lên chổi ma pháp, bay thấp lên trời về ký túc xá.

Sau khi cô về ký túc xá, đầu tiên là mở vòng tay ra, xem xét điểm số trong vị diện thương thành.

Xem ra kênh livestream của cô khá nổi tiếng, không ngờ có được 1500 điểm.

Chỉ có điều cô xem hết giá sản phẩm trong thương thành, đạo cụ bảo vệ tính mạng cấp thấp toàn bắt đầu từ 1000 điểm, cấp cao thì càng đắt, giá của đạo cụ tấn công càng khiến người ta líu lưỡi, đa số bắt đầu từ 3000 điểm.
Nhưng thật ra nhìn qua thì có vài đạo cụ kỳ quái không có tác dụng gì trong trường thi thì rẻ hơn nhiều, ví dụ như Thần Khí ngừa trọc đầu, ống thuốc ma pháp nhuộm tóc không hại tóc, thuốc viên ăn uống thả ga không sợ béo, rút thẻ sẽ ra bùa cấp SSR... Giá cả đa phần là 50 đến 60 điểm.

Lâm Tinh Hà không tiêu tiền mua đạo cụ bảo vệ tính mạng, cô cảm thấy đạo cụ bảo vệ tính mạng cấp thấp không đáng giá, muốn mua thì nên mua đạo cụ bảo vệ tính mạng cấp cao thì có lợi hơn.

Trong lúc Lâm Tinh Hà đang do dự nên mua cái gì, cô bỗng thấy đùi nóng lên.

Cô duỗi tay đi sờ, phát hiện đó là một cây trâm vàng dính máu, đúng là cây trâm cô dùng để đâm chết Tuyết Nữ.

Cô không khỏi sửng sốt.

Sau khi Tuyết Nữ bị hòa tan, trâm vàng vào tay cô bằng cách nào?

Cũng ngay lúc này, trâm vàng bỗng xảy ra biến hóa.
Nó tự mình di chuyển, rơi xuống mặt đất, biến thành một bé gái sống sờ sờ.

Lâm Tinh Hà sợ ngây người.

"Tiểu Tuyết Cơ?"

Tiểu Tuyết Cơ nhìn qua cũng rất mờ mịt, bé nhìn trái nhìn phải, mãi đến khi nhìn thấy Lâm Tinh Hà, mới vươn tay nhỏ, túm chặt ống quần cô: "Mẹ.

-

Lời của KimH: giáo chủ của chúng ta không kịp mang rương vàng và chổi ma pháp đi nhưng đừng lo, đã có đệ tử mang về giúp giáo chủ. =))))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện